Để chứng minh lời mình, tôi cởi áo lộ ra tấm lưng rắn chắc.
Trên lưng là hình sáu con hung thú dữ tợn, đặc biệt là con mắt sống động ngay giữa khiến cả căn phòng lặng đi, im đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trước câu hỏi dồn dập của lão Giang, tôi chìm vào ký ức…
Quê tôi ở một thị trấn kỳ lạ bên ngoài sông Chương, vì nơi ấy mưa quanh năm, sấm sét thường xuyên đ.á.n.h c.h.ế.t trâu bò và cây cối. Người ta gọi nó là Trấn Sấm.
Cả thị trấn chỉ có duy nhất gia tộc chúng tôi sinh sống, từ đời này qua đời khác chẳng ai rõ lý do. Trong ký ức tôi, dòng họ rất ít khi rời khỏi nơi đó, và luôn phải tuân thủ ba quy định kỳ quái:
Mỗi đứa trẻ mới sinh đều phải xăm lên lưng một hình bí ẩn – chính là “Lục thú ẩn vàng”.
Bất kể nam hay nữ, đến tuổi bốn mươi đều phải vào từ đường “dưỡng lão”, từ đó sống cách biệt với thế giới, ngay cả con cái cũng không được gặp.
Không được cưới vợ người ngoài, không được ra ngoài học hành, cũng không được đi làm xa.
Ba điều luật ấy như ba cái xiềng xích, giam chặt gia tộc họ Lý ở Trấn Sấm.
Cũng từng có thanh niên muốn phá luật, rời quê ra ngoài lập nghiệp, nhưng chẳng bao lâu sau tin dữ lần lượt truyền về. Không ai sống quá bốn mươi. Lão tộc trưởng bảo đó là “hình phạt” vì dám chống lại quy củ, chỉ có sấm sét mới có thể che chở người họ Lý qua khỏi “nạn bốn mươi”.
Tôi từ nhỏ mê đọc sách, biết đây chỉ là hủ tục. Nhưng tôi tận mắt thấy cha mẹ mình đúng năm bốn mươi tuổi bị mấy gã trai tráng lôi xềnh xệch vào từ đường, m.á.u me be bét.
“Tiểu Lam! Tiểu Lam…”
Tiếng kêu gào tuyệt vọng của họ khắc sâu trong tim tôi, khiến tôi căm ghét Trấn Sấm đến tận xương tủy.
Thế nên, một đêm tôi bỏ đi, lang bạt tới Bắc Bình học hành, rồi thi đỗ vào Viện Nghiên cứu Trung ương.
“Người ở Trấn Sấm có từng nói cho cậu biết ý nghĩa của hình xăm đó không?” lão Giang hỏi.
“Chưa từng.” – tôi lắc đầu.
Ông hít sâu một hơi:
“Giờ tôi sẽ nói. Đó chính là quân huy của Đội Đào mộ dưới trướng Ôn Thao!”
“Nghe kể, mỗi lần Ôn Thao đào mộ lớn, đều dâng tế sáu con vật để xoa dịu sáu thần thú giữ mộ. Sáu thần thú ấy chính là Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, Võng Tượng Tượng và Vô Chi Kỳ. Nhờ sự che chở của chúng, Ôn Thao mới như có thần lực phù hộ, tung hoành không gì cản nổi.”
“Tôi vốn không dám động vào chiếc hộp này, bởi tỉ lệ mở được chỉ một phần vạn. Thế mà cậu lại mở ngay lần đầu. Rõ ràng, cậu có mối dây liên hệ lớn với Ôn Thao.”
“Liên hệ?” – tôi ngơ ngác.
Hạ Lan Tuyết bỗng xen vào, giọng nhàn nhạt: “Cậu tên gì?”
“Lý Kinh Lam.” – tôi đáp ngay.
“Sau khi Ôn Thao được phong vương, ông ta được ban họ gì?”
“Lý.” – tôi thốt ra vô thức, rồi sững sờ tỉnh ngộ. Chẳng lẽ gia tộc Lý ở Trấn Sấm thực sự là hậu duệ của vua trộm mộ Ôn Thao, vì thế mới biết quân huy thần bí của Đội Đào mộ…
Thấy tôi chậm chạp nhận ra, cả lão Giang lẫn Hạ Lan Tuyết đều mỉm cười.
Lão Giang vỗ mạnh vai tôi:
“Nhóc, cậu có biết xấp da dê này đối với Kỳ Lân quan trọng đến mức nào không? Lần này tôi coi như nhặt được báu vật rồi.”
Ánh mắt ông quét lên tôi từ đầu đến chân, rõ ràng muốn ám chỉ tôi chính là báu vật ấy.
Sau đó, ông không nói thêm, chỉ mang găng tay vào, mở xấp da dê trong hộp. Thứ tưởng chừng chỉ là vài tờ, trải ra lại rộng đến một mét ngang, hai mét dọc, chi chít chữ nhỏ và hình vẽ, có chữ nhỏ đến mức còn bé hơn cả con kiến!
Lão Giang lấy từ ba lô ra một bình xịt, phun lớp dung dịch lạ lên mặt da dê. Thấy tôi định hỏi, Hạ Lan Tuyết giải thích :
“Dung dịch này sẽ tạo lớp màng cách ly oxy. Nếu không xử lý, chỉ cần mang da dê ra ngoài hầm mộ, gặp ánh nắng, nó sẽ hóa thành tro bụi.”
Giọng bà tuy lạnh nhưng rất êm, như gió khẽ lướt qua đóa lan. Lão Giang còn cẩn thận in lại sáu bản từ hoa văn trên hộp đồng, rồi mới dẫn chúng tôi rời khỏi huyệt mộ đẫm máu.
Khi ra khỏi núi, trời đã tờ mờ sáng. Nhìn làn sương giăng trên dãy núi xa, tôi hỏi:
“Vậy là xong hết rồi sao?”
Lão Giang nhoẻn cười bí ẩn: “Xong gì chứ? Cậu vừa mới mơ một giấc mộng thôi.”
Ông bảo việc dọn dẹp sẽ có người của Kỳ Lân lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộ sẽ bị phong kín, xác trong dòng m.á.u sẽ được chôn cất, thôn Túy Thủy cũng sẽ được quét sạch, thay vào đó là cư dân mới.
Trong hồ sơ, thôn Túy Thủy chưa từng xảy ra chuyện gì. Đó chính là lời giải thích duy nhất với bên ngoài.
Tôi hít sâu một hơi tuy nghe có vẻ nực cười, nhưng nghĩ kỹ mới thấy đúng là c.h.ế.t không để lại chứng cứ!
Hạ Lan Tuyết tiễn chúng tôi về đến tận Bắc Bình rồi mới lên chuyến tàu khác rời đi. Bà còn có nhiệm vụ riêng.
Lão Giang thì cứ nhón chân, luyến tiếc nhìn theo “Tứ muội” của mình khiến tôi buồn cười. Hóa ra ông già này cũng có lúc đáng yêu đến thế.
Nhưng một khi trở về trụ sở Kỳ Lân, ông lập tức nghiêm nghị trở lại. Lão thì thầm với một người đàn ông trung niên đeo kính, ngay sau đó cả tầng một lập tức bỏ hết việc đang làm, dồn sức tra tìm manh mối.
Tiếng điện báo “tích tích” vang khắp nơi. Tôi biết, bộ máy tình báo khổng lồ của Kỳ Lân đã được khởi động.
Còn lão Giang thì cùng vài vị chuyên gia giam mình trong căn phòng nhỏ để nghiên cứu xấp da dê mang về.
Tôi vài lần định vào xem đều bị lính gác chặn lại, nói tôi không có quyền tiếp cận cơ mật cấp cao. Đành rảnh rỗi đọc sách, hoặc trêu chọc con mèo tam thể vằn vàng mới bắt được từ mộ, tính nết dữ dằn, mê gặm xương. Tôi đặt cho nó cái tên:
Đại Hổ.
Lão Giang ở lì trong phòng ba ngày ba đêm không bước ra, thỉnh thoảng mới có người vội vã đem tài liệu lên. Cửa chỉ hé một khe nhỏ rồi lại đóng sập. Tôi vẫn nghe loáng thoáng bên trong có lúc cãi vã, có lúc đập vỡ đồ.
Rốt cuộc trong cuộn da ấy ghi gì, sao họ lại khó khăn đến vậy?
Sáng ngày thứ tư, tôi còn đang ngủ nướng thì có người vỗ vai. Mở mắt ra, thấy lão Giang mắt thâm quầng. Ông nặn ra một nụ cười, hỏi tôi đói chưa, muốn ăn gì.
Tôi bâng quơ: “Có nước đậu với quẩy không?”
Chưa đến mười phút, lão đã bưng đến một suất vàng ruộm giòn rụm đặt ngay trước mặt tôi.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhìn cảnh ân cần này, tôi bất giác cảnh giác, hỏi: “Sư phụ, ông sao vậy?”
“Không không không, cậu mới là sư phụ tôi.”
Tôi phun cả ngụm nước đậu ra ngoài, hơn nửa dính hết lên mặt lão Giang. Tôi thầm nghĩ: nghiên cứu cuộn da lâu quá làm hỏng đầu óc rồi chăng?
Ông định nổi giận, nhưng chỉ thoáng chốc đã lại nở nụ cười nịnh nọt, tay thì lau mặt, lát thì đưa sách cho tôi, lát lại bưng đồ cho mèo.
Đến trưa lại hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi liếc mắt thử: “Nếu tôi muốn ăn lẩu thịt dê thì sao?”
Thế mà chiều đó thật sự có một nồi lẩu đồng bốc khói, hai hộp thịt dê thái mỏng, lão ngồi một bên vừa cắt rau gia vị vừa chờ tôi nhúng thịt.
Tối tôi lại thử thêm: “Đã lâu chưa ăn vịt quay Toàn Tụ Đức rồi…”
Ông chỉ gật: “Được thôi.” Rồi chẳng bao lâu đã bưng về một đĩa vịt nóng hổi từ nhà ăn.
Thế là tôi trải qua một ngày kỳ lạ như thế.
Sang hôm sau, tôi quyết định làm khó, bịa ra: “Tôi muốn ăn phở bò Lan Châu chính gốc!”
Trụ sở Kỳ Lân lại nằm ở ngoại ô Bắc Bình vắng như hoang mạc, chuyện này coi như bất khả thi. Nhưng lão Giang chỉ cười gượng, rồi đi thẳng.
Bốn tiếng sau, ông quay về, mồ hôi nhễ nhại, đặt trước mặt tôi một bát phở bò bốc khói, nước dùng đậm đà, váng dầu đỏ au. Chỉ ngửi thôi đã biết chuẩn vị Lan Châu.
Sau tôi mới biết, Kỳ Lân đã vận dụng cả mạng lưới tình báo, “mời” được một ông chú người Hồi trong ngõ nhỏ Bắc Bình, lại còn xin được công thức chính gốc từ tận Lan Châu về để nấu.
Ăn xong, tôi vỗ bụng, hất hàm: “Nói đi, rốt cuộc ông muốn tôi làm gì?”
Lão Giang còn lúng túng chưa nói, tôi đã gắt: “Đừng giấu nữa, đuôi cáo lộ ra cả rồi. Không nói thì tôi ngủ!”
Ông chỉ biết cười khổ: “Có lẽ chúng ta cần cậu dẫn đường, quay lại Trấn Sấm một chuyến.”
“Tôi thà c.h.ế.t chứ không quay về cái nơi quỷ quái đó.” – tôi phản xạ ngay.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ông, tôi lại hỏi: “Vì cuộn da dê sao? Ngay cả các ông cũng không giải được à?”
“Diễn biến đã vượt ngoài dự liệu.” – lão thở dài “Cuộn da này không phải da dê, mà là da người được thuộc bằng phèn. Điều quan trọng nhất là Ôn Thao đã ghi lại toàn bộ trải nghiệm trong âm khư và một bí mật kinh thiên động địa. Ông ta viết bằng một thứ chữ chưa từng xuất hiện trên đời, ba ngày nay Kỳ Lân tìm khắp nơi mà không có nổi một cuốn từ điển.”
“Từ gì?” – tôi tò mò.
“Đó là loại chữ chuyên để giao tiếp với quỷ. Chúng tôi gọi là chữ diệt. Trấn Sấm là hy vọng cuối cùng. Nếu cậu đúng là hậu duệ của người đó, chắc chắn quê cậu sẽ có người hiểu loại chữ này.”
Tôi gật ngay: “Được, tôi có thể dẫn ông đi. Nhưng phải hứa với tôi ba điều kiện.”