"Đừng nói linh tinh."
Chu Y Y cười vòng qua véo đùi cô ấy.
Chu Thiến ngược lại càng nói càng hăng: "Lớp phó, cậu phải cố lên nhé,tranh thủ năm sau liền được uống rượu mừng của cậu và Y Y, tớ đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi, nói thật, các cậu đừng nói do tớ không chờ được, từ lúc bọn cậu đưa tớ tới lễ hội kia, tớ đã biết cậu cùng Y Y có thể thành, Y Y lại là người cẩn thận săn sóc thích hợp với cậu như vậy."
Lý Trú cười, ở dưới bàn cầm tay Chu Y Y, từ góc độ của Tiết Bùi đúng lúc có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mười ngón giao triền, thân mật không thể tách, không khí càng ngày càng táo bạo, Lý Trú dường như cảm thấy thoải mái lại nói: "tuy là tớ cùng Y Y thời gian kết giao chưa dài, nhưng tơa đối với đoạn tỉnh cảm này là nghiêm túc, từ lúc bắt đầu kết hôn chính là mục đích đi xem mắt của tớ. Dù không biết tương lai thế nào. Nhưng hiện tại mỗi bước đi tớ đều vô cùng quý trọng."
Tiết Bùi quan sát biểu cảm trên mặt Chu Y Y, anh thế nhưng lại thấy biểu cảm hạnh phúc xuất hiện trên mặt cô, mặt mày cô ôn nhu mà nhìn Lý Trú, ánh mắt như vậy làm Tiết Bùi có chút hoảng loạn.
Rõ ràng biểu cảm như vậy đã từng chỉ dành cho anh.
"Thôi chết, cỏn chưa ăn đồ ăn, tớ đã bị cơm chó thồn no bụng rồi"Chu Thiến không chịu được nhìn bọn họ nắm tay nhau, hướng ánh mắt cầu cứu Tiết Bùi: "Tiết Thần, cậu nhanh nói gì đi, tớ không thể một mình chịu đựng được."
Bị kêu đến tên. Tiết Bùi chợt ngẩng đầu, đương như vừa lấy lại tinh thần, ánh mắt có lực xuyên thấu mịt mờ nhìn mặt của Chu Y Y, một lúc sau, nhướng mày: "Ừ? Tớ phải nói một cái gì."
Anh nhấp một ngụm trà, cười như không cười. Tiết Bùi vì sao anh lại tới đây, thậm chí từ lúc vào cửa đến giờ Chu Y Y cũng chưa nói một câu nào với anh, cũng không chủ động nhìn anh một cái.
Chu Thiến không hổ là tổ trưởng tổ bầu không khí, hoàn toàn không nhận ra điều bất thường gì, nói chủ đề khác, nói về câu chuyện của thời cao trung, Tiết Bùi dường như không hứng thú lắm, ngẫu nhiên mới đáp lại vài câu, cuối cùng không nhìn về phía Chu Y Y nữa, bữa cơm này đi đến kết thúc, Chu Thuến đứng lên, nâng chén nói: "Cuối cùng, Chúng ta cùng nhau chúc mừng một mối quan hệ mới bách niên hảo hợp, kết tóc se duyên, sớm ngày đi đến hôn nhân."
Tiết Bùi giương mắt nhìn Chu Y Y.
Anh nhìn thấy mặt cô đỏ.
Không biết là do nóng, hay là do uống rượu, hoặc là vì lí do khác.
Đang Nùng tình mật ý đột nhiên chen ngang một câu: "tớ đi trước, lát nữa còn có việc."
Khi nó chuyện, Tiết Bùi đã đẩy ghế đứng lên đi ra ngoài.
Anh nghĩ anh cần thời gian để thích ứng chuyện phát sinh mấy ngày nay, cuối cùng anh đã không chú ý đến chuyện gì trong đó, Chu Y Y tại sao lại biến thành dáng vẻ như vậy. đối xử với anh xa lạ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cửa phòng đã dữ dội đóng lại, Chu Y Y mới nhớ tới món quà năm mới còn chưa đưa.
"Chờ đã."Chu Y Y đẩy cửa đi ra ngoài, ở sau lưng gọi, nhưng dường như Tiết Bùi không nghe rõ, bước chân vẫn không dừng lại.
Ngã rẽ ở hành lang, Chu Y Y cuối cùng cũng đuổi kịp Tiết Bùi. Lúc đứng lại, Chu Y Y còn thở hổn hển, tóc có chút rối loạn.
"Quên đưa quà cho cậu". Nố xong cô liền đưa túi cho anh, không gói một cách thần bí, mà là trực tiếp đưa anh "là một đôi giày chơi bóng, không biết cậu có thích hay không."
Trong lòng Tiết Bùi có chút nhảy nhót. Nhưng vẫn chưa đưa tay ra nhận.
"Cậu đi chơi bóng rổ sao?"Chu Y Y hỏi
"Ừ"
"Cậu gàn đây bị sốt có phải không? Nếu như vẫn chưa khỏi thì tốt nhất không nên vận động mạnh."
Chu Y Y cũng là do mấy hôm trước nghe Dì Tiết kể mới biết được Tiết Bùi bị sốt, ở đầu dây bên kia Dì Tiết nhờ cô để ý anh nhiều hơn, nhắc nhở anh chú ý sức khoẻ.
Hoá ra cô biết chuyện anh sinh bệnh, trong lòng Tiết Bùi không biết có tư vị gì
Cô thế nhưng không tới bệnh viện thăm anh, mà một câu quan tâm hỏi han cũng không có.
"Đồ không có lương tâm"
Chu Y Y nghe không rõ: "cái gì cơ?"
"Không có gì."Tiết Bùi nhận lấy hộp giày trong tay cô, "đợi lát nữa tớ chơi bóng sẽ mang luôn"
Chắc là do mặc đồ thể dục, cũng trùng hợp giống như đang mặc áo đồng phục thời cấp 3, Chu Y Y ngây người một lát, nhớ tới một chút chuyện không vui, càng không muốn ở chỗ này thêm lần nào nữa.
"Ừ, vậy tớ đi trước đây
Cô vừa mới xoay người, âm thanh trầm thấp của Tiết Bùi ở phía sau vang lên:
"Cậu... cậu có muốn đi xem tớ chơi bóng không?"