Khi Anh Nhìn Lại

Chương 57



"Cậu không tin tớ?" Tiết Bùi bình tĩnh nói ra sự thật này, nhưng trái tin giống như bị một cây gỗ dài đ.â.m thủng từ trên xuống dứoi, đau đến mức huyết nhục mơ hồ, đau không thở nổi.

Chu Y Y ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh: "Tuy rằng tớ không quá hiểu biết về bóng rổ, nhưng tớ nhìn ra được, cậu vừa rồi đang nhắm vào Lý Trú, có phải không?"

Tiết Bùi đột nhiên nghẹn lời.

Màn đêm đã buống xuống, trên đường cái xe như thoi đưa chạy qua, ánh đèn tối tăm ở trên đầu anh lại cho ra ảnh ngược đẹp, lại có hơi cô tịch.

Một lát sau, Tiết Bùi cuối cùng gật đầu thừa nhận.

"Đúng, là tớ nhắm vào hắn."

"Vì sao?" Chu Y Y không thể hiểu được.

Đúng vậy,vì cái gì.

Tiết Bùi chính mình cũng không biết trả lời như thế nào.

Chắc là do anh không có thói quen nhìn trong thế giới của Chu Y Y hiện hữu một người đàn ông khác, mà nam nhân kia lại là một người vô dụng.

Nhưng những lời này Tiêt Bùi chung quy vẫn không nói ra, anh chỉ đứng dưới đèn đường đốt một cây thuốc lá, thở ra sương khói, anh mở miệng: " Cậu không phải vừa rồi hỏi tớ có nghĩ đến cảm nhận của người khác không sao, hiện tại tớ có thể nói cho cậu đáp án...."

"Lý Trú, hắn không nằm trong phạm vi tớ xem xét.

Chu Y Y cầm thuốc mỡ trở lại phòng nghỉ, Lý Trú miệng vết thuơg đã được băng bó xong, đang dựa vào xô pha xem video ngắn, thấy cô đẩy cửa đi vào liền úp điện thoại xuống, chỉ là trong điện thoại vẫn truyền đến thanh âm âm nhạc từ tiktok truyền tới, tại phòng nghỉ an tĩnh lại có chút ồn ào chói tai.

Chu Y Y nhìn vào băng vải trên đầu gối: " Đã băng xong rồi sao?"

"ừm. Vừa rồi có một bạn chơi bóng vừa hay cũng là bác sĩ, liền giúp anh băng bó một chút, anh gửi tin nhắn cho em, để em không cần đi mua thuốc nữa, chắc em không thấy được."

Nói xong, Lý Trú lấy di động của cô, quả nhiên hiện lên vài tin nhắn chưa đọc.

Chu Y y xác thực không để ý điện thoại: " Cái này là thuốc mỡ___"

Lý Trú nhận lấy, bỏ vào túi sách văn phòng: " Không sao hết, anh lấy về nhà anh lại dùng, đi rất xa mới mua được à, tại sao đi lâu như vậy?"

Nghĩ đến chuyện phát sinh vừa rồi, Chu Y Y trầm mặc vài giây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không xa, chỉ là đường có chút khó tìm, mất nhiều thời gian."

Lý Trú xoa xoa tóc cô: "Y Y em vất cả rồi, làm em lo lắng."

"Anh còn đau không, có chỗ nào không ổn không?" Cô ngồi ở bên cạnh hắn.

"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng tuần sau có khả năng phải xin nghỉ hai ngày." Cảm xúc Lý Trú có chút chán nản, nghĩ đến tiền thưởng chuyên cần tháng này do hai ngày nghỉ lại bị cắt, hối hận nói "Vừa rồi anh hẳn là nghe em về nhà nghỉ ngơi, thì sẽ không thành ra như vậy, xem ra hôm nay không nên vận động." 

Trong không khí lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, do dự một lúc, Chu Y Y vẫn là hỏi ra: " Vừa rồi có thật là Tiết Bùi___"

"Đẩy cậu sao?" mấy chữa còn lại còn chưa nói ra khỏi mồm, Chu Khi Ngự đi đến, hắn thay quần áo, mặc vào áo khoác màu xám đậm, trên cổ đeo một cái khăn quàng cổ màu xanh lơ, hắn ở phòng nghỉ nhìn khắp nơi xung quanh, vẫn không tìn thấy thân ảnh người nào đó.

"Tiết Bùi đâu, cậu có nhìn thấy nó không?" Chu Khi Ngự hỏi Chu Y Y, "Gọi điện thoại không nghe, gửi tin nhắn cho nó thì nó không trả lời, nó sẽ không quên xã giao hôm nay của chúng tớ chứ, không thể thiếu nó được, tớ một người không thể ứng phó được."

Mí mắt Chu Y Y buông xuống: " vừa rồi đang ở cửa."

"Được, vậy tớ đi trước tìm xem." Chu Khi Ngự nói xong, nhìn về phía Lý Trú đang bị thương, đi qua vỗ vỗ vai hắn: " Chờ chân cậu khỏi rồi, tớ với Tiết Bùi mời cậu ăn cơm, không ngờ vết thương này lại đến như thế, tớ cảm thấy có chút đáng tiếc."

"Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi. Thái độ Lý Trú thay đổi, đỡ sô pha đứng dậy đưa cho Chu Khi Ngự một cái danh thiếp, " Đây là danh thiếp của tớ, có sự hợp tác nào phù hợp thì cứ liên hệ với tớ, cậu có thể giới thiệu cho tớ."

Chu khi ngự sửng sốt một cáichút, rất nhanh sắc mặt như bình thường, đồng ý: "Được, chúng ta lần sau gặp lại."

Thời điểm không còn sớm, người trong đấu trường cũng đã gần rời đi hết, Chu Y Y đỡ Lý Trú ra khỏi cổng, đợi taxi ở ven đường, nghĩ đến việc đưa Lý Trú về nhà nghỉ ngơi trước.

Trời lúc này lạnh, bên ngoài nhiệt độ dưới 0 độ, ven đường đều bị kết băng, may là hôm nay bọn họ mặc đủ nhiều, không đến mức ở trong gió lạnh đến phát run, chỉ là Lý Trú nghiêng nghiêng dựa trọng lượng cơ thể vào cô, Chu Y Y vốn nhỏ gầy, càng cảm thấy cố hết sức, bả vai đau nhức khôn kể.

Cô nâng Lý trú, chỉ hy vọng xe tắc xi nhanh đến, cô hiện tại trong lòng rối loạn cần thời gian để tiêu hoá hết sự việc hôm nay phát sinh.

Bỗng nhiên, Lý Trú dường như nhìn thấy gì đó ở thùng rác cách đó không xa.

"Y Y, em xem này___"

Nửa câu sau hắn không có nói tiếp.

Theo tầm mắt của Lý Trú nhìn qua, Chu Y Y nhìn thấy quà năm mới cô tặng cho Tiết Bùi cặp giày chơi bóng màu trắng, giờ phút này an tĩnh nằm ở thùng rác, xen lẫn trong một đống rác dơ bẩn tanh tưởi, tản ra hương vị khó ngửi.

Anh vứt quà năm mới cô tặng đi.