Chiếc máy chấm công màu lam hiện lên dấu tích xanh, sau khi từ trong chiếc máy truyền ra thanh âm nhắc nhở " điểm danh thành công", Chu Y Y tay phải cầm cái thẻ nhân viên, tay trái xách theo bữa sáng đi vào cửa lớn văn phòng.
Chỗ ngồi của cô tìm không dễ lắm, nó nằm ở góc xa hướng Đông Nam , phải đi vòng qua hành lang, sau đó rẽ phải hai lần, rồi đi đến cuối mới đến nơi, gần như là phải đi qua ba phần tư khu vực làm công.
Nhưng đây là cách các bộ phận bên cạnh được đối đãi.
Khi đi ngang qua phòng họp, Chu Y y nhìn vào trong, bên trong có người.
Tiểu Đông ở bộ phận tiếp thị đang ngáp ấn công tắc đèn trên tường, nhìn thấy cô liền chào hỏi: " chào buổi sáng, Y Y."
Nói xong, liền đi đến máy chiếu kết nối cáp giao diện đa phương tiện rồi sau đó sao chép các tập tin vào trong máy tính.
Hôm nay là công ty bọn họ làm lễ tổng kết cuối năm, mọi người đều tới sớm hơn bình thường.
Đồng hồ trên tường chỉ hướng 9h, tiểu Đông ở cửa nói to: "PPT tổng kết cuối năm đã sao chép đủ, mọi người đến phòng họp đi, lãnh đạo ngay lập tức sẽ đến, khi tôi gọi mọi người, thì đừng có mà lề mề."
Nói xong hắn liền chắp tay trước n.g.ự.c làm động tác cầu nguyện.
"Tới đây, tới đây. Lập tức liền tới nơi."
Động tác kéo ghế dựa vang lên âm thanh
"Tiểu Đông, tôi có PPT muốn đổi mới, để tôi gửi lại cho cậu."
"Tôi cũng muốn đổi! Tôi cũng mới vừa thêm vào hai số liệu mới."
" Được, mọi người gửi cho tôi, gửi nhanh lên."
Qua một trận ầm ĩ, trong phòng hội nghị dần dần lấp đầy chỗ ngồi. Chu Y Y và Hiểu Vân tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Mỗi một năm sẽ có lễ tổng kết cuối năm một lần, có kế hoạch chạy trốn cũng không thể trốn thoát, nghe nói sau khi hội nghị lần này kết thúc sẽ công bố danh sách thăng chức năm nay, Chu Y Y không ôm bất cứ hy vọng gì, ngây ngốc ở công ty này ba năm, vài vị lãnh đạo cấp cao đến tên cô còn không nhớ, danh sách thăng chức đương nhiên cũng sẽ không có tên cô.
Khi cô lên bục báo cáo, nhóm lãnh đạo thậm chí đầu cũng không ngẩng lên, đang cúi đầu chơi điện thoại, lúc thì lại chụm đầu ghé tai nhau nói chuyện gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tới khi gần kết thúc, có lãnh đạo hỏi cô đã ở đây làm việc được bao lâu.
Cô thấp giọng nói: " Sắp ba năm."
"Đã gần ba năm rồi, cũng được một thời gian rồi." lão trung niên bụng phệ lật lật tài liệu báo cáo của cô, chép miệng lắc đầu, nhưng vẫn mở miệng cho cô chút mặt mũi: "Xem ra tương lai lại càng phải nỗ lực rồi."
Chu Y Y miến cưỡng mỉm cười, lấy bài báo cáo từ trên bục đem xuống dưới.
Tới phân đoạn công bố danh sách thăng chức, qủa nhiên không có tên cô, cô không quá bất ngờ, tiếp tục bận rộn với công việc trước mắt, cô gần đây mới liên hệ được với một blogger có 200000 follower, rất có thể sẽ hợp tác lớn, hơn nữa sự kết nối kinh doanh cũng rất lớn. Lịch sự, lễ phép và giao tiếp chuyên nghiệp.
Cô đang viết dự án kế hoạch, một tin nhắn đã được gửi tới
Hiểu Vân trên wechat gửi cho cô một cái sticker "ôm một cái", chắc là muốn an ủi cô.
Chu Y Y cười, trả lời lại: 【Không có gì, đã sớm đoán được rồi. 】
Nói thật, cảm xúc của cô không có d.a.o động quá lớn, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đối với chuyện nào cũng trở nên ngày càng mờ nhạt. Nhớ lại, dù là thời đi học sau đó sẽ tốt nghiệp đi làm, cô đều không có thời khắc nào cô nổi bật lên, thật lâu về trước, cô đã tiếp nhận mình là người tầm thường.
Có câu nói như này: " Dấu hiệu trưởng thành của một người là cuối cùng anh ta nhận ra trong cuộc sống hàng ngày rằng mình thực sự chỉ là một người bình thường." Sau khi cô thi lại đại học, cô đã hiểu rõ hiện thực.
Những người như Tiết Bùi thì ở trong những nhóm đặc biệt, cô đã sớm biết cả đời mình đều sẽ không có bất cứ thành tựu to lớn gì, dù có nỗ lực làm việc, cô cũng chỉ như cái đồng hồ sống từng bước theo xã hội này
Trên thế giới có vài tỷ người, sao có thể người nào cũng đều xuất sắc như nhau.
Cô không muốn gây áp lực cho bản thân, cũng không muốn để bản thân lâm vào sự lo âu, tủi thân vô cùng tận.
Trên đời này, chỉ có một số việc có thể đạt được nhờ sự nỗ lực, rất nhiều chuyện không phải cứ chăm chỉ là sẽ có tác dụng, cô chỉ cần cố gắng hết sức mình là tốt rồi.
Đến phân đoạn lãnh đạo lên tiếng, Chu Y Y không đáp lại. Hiểu Vân lại nghĩ do cô buồn, lại nhắn một tin wechat an ủi cô:
【Không sao hết, Y Y, sang năm chúng mình hãy làm thật tốt, đến lúc đó chúng ta không cần nhìn mặt những vị lãnh đạo chó má này làm gì. 】