Khi Hoa Đào Nở

Chương 10



Một tháng sau khi Tống Giang Đình đi, nương thân lấy cớ thân thể không khỏe mà gọi ta về Phủ An Vương, mời Giang Thái y bắt mạch cho ta.

Kết quả khám là cơ thể hàn lạnh lại có triệu chứng ứ tắc. Ứ tắc thì không sao, còn chứng hàn lạnh thì cần phải điều trị từ từ mà lâu dài.

Chứng hàn lạnh có lẽ là do ở thôn Thanh Hà mà ra, từ năm bảy tuổi đã quanh năm suốt tháng tay chân ngâm trong nước giặt quần áo. Lần đầu tiên đến kỳ quý thủy năm mười ba tuổi lại đúng vào tháng chạp, ngày đó tay chân ngâm trong nước lạnh buốt bốn năm canh giờ. Sau đó thì kỳ quý thủy mất luôn, đến nay một năm cũng chỉ đến ba bốn lần.

Những chuyện này ta tự nhiên không nói với phụ thân và nương thân, nay đã qua rồi, nhắc lại những chuyện này chỉ vô ích làm tăng thêm nỗi đau của bọn họ mà thôi.

---

Không biết từ lúc nào, Tống Giang Đình đã được Thánh thượng phái đi công tác hơn nửa năm.

Giữa chừng ta từng viết một lá thư cho hắn, nói cho hắn biết mọi thứ trong nhà đều tốt, đặc biệt là nói cho hắn biết ta chăm sóc Bùi di nương rất tốt, xin hắn nhất định yên tâm.

Mấy hôm trước ta mới nhận được thư hồi âm của Tống Giang Đình.

Trong thư hắn dặn ta tự chú ý sức khỏe, nói rằng trước khi đi hắn không nên tức giận với ta.

Trong thư viết hắn trong lúc rảnh rỗi đã kiếm được một thỏi nghiên Cư Khước quý hiếm muốn giữ lại tặng ta; người dân địa phương còn tặng hắn hai ống trà trúc diệp, trà pha ra ngọt ngào thanh khiết, nói đến lúc đó sẽ cho ta nếm thử; còn có Thục Cẩm với kỹ thuật phức tạp, ta mặc vào nhất định sẽ đẹp, gì gì đó, dài dòng ba trang giấy.

Cuối thư nói rằng mỗi đêm càng nhớ nhung hơn.

Đọc xong ta mặt đỏ tim nóng, vội vàng nhét thư vào tay áo.

Nói là thư nha, chi bằng nói là thư tình của tình nhân thì đúng hơn.

Ta vốn định đưa thư cho Bùi di nương xem, nhưng bên trong thật sự không tiện cho người khác xem, đành bất đắc dĩ từ bỏ.

Mỗi bước mỗi xa

Bụng Bùi di nương càng ngày càng lớn, người lại càng ngày càng tiều tụy, nhìn nàng ấy gầy đến biến dạng, ta cũng có chút đau lòng.

“Muội muội dù có nhớ phu quân đến mấy cũng phải lo cho thân thể mình, huống hồ trong bụng muội còn có đứa bé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bùi di nương mắt đỏ hoe, mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Không biết vì sao, trên người nàng ấy luôn bao trùm một nỗi buồn sâu đậm.

Ta cho rằng đó là do nàng ấy nhớ nhung quá mức dẫn đến ưu phiền, chỉ càng chăm sóc nàng ấy tận tình hơn.

Chỉ là không ngờ, Bùi di nương sắp sinh con lại đột ngột sinh non, là sau khi nghe được tin hôn sự của Quý nhị công tử của phủ Quý Hầu tước.

---

Ngày đó ta và Xuân Đào mang theo bánh gạo lứt hạt dẻ mới hấp đến thăm Bùi di nương. Hai tháng nay nàng ấy đã hồi phục chút thần thái, thỉnh thoảng cũng khẽ cười, nhưng sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

Để chọc nàng ấy vui, Xuân Đào kể chuyện kỳ lạ ở kinh thành: “Đại nương tử và di nương nghe nói gì chưa, Quý nhị công tử phong lưu tự mãn kia hôm trước đã đính hôn với tiểu thư ngang ngược kiêu căng của phủ Bá tước rồi. Trước đó Quý nhị công tử từ chối hôn sự còn bị Quý Hầu gia dùng roi đánh đến mức không xuống giường được, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt.”

Ta đang định trêu chọc, Bùi di nương nghe xong lại đột nhiên đánh đổ đĩa nhỏ đựng bánh ngọt.

Sắc mặt Bùi di nương trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ. Nàng ấy nói: “Tỷ tỷ, muội mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Ta và Xuân Đào mặt đầy nghi vấn, đang định rời đi. Không ngờ vừa mới đứng dậy, đã thấy nàng ấy ôm bụng đau đớn kêu lên.

Bùi di nương sinh non ở tháng thứ bảy.

Ta tuy hoảng loạn, nhưng may mắn là đã chuẩn bị sẵn bà đỡ và mọi thứ cần thiết cho việc sinh nở.

Sinh ra là một bé gái, da đỏ hỏn, nhăn nheo, thơm tho mềm mại.

Bùi di nương sau sinh vô cùng yếu ớt, nói muốn đặt nhủ danh cho con là Niệm Niệm, rồi liền hôn mê bất tỉnh.

Ta nghĩ lúc đó nàng ấy tưởng mình sắp chết, nên mới sớm định tên cho nữ nhi.

Từ sau khi nàng ấy sinh, người liền ngày càng héo hon, một bộ dáng trông như sắp không sống được bao lâu nữa, ta nắm tay nàng ấy an ủi: “Tống Giang Đình mấy hôm nữa sẽ về rồi, chàng ấy có gửi thư, muội hãy đợi thêm chút nữa.”

Nàng ấy nghe xong lại khóc rồi nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mi lăn dài từ: “Tỷ tỷ, muội xin lỗi! Cả đời này muội cuối cùng vẫn có lỗi với tỷ và biểu ca.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com