Xuân Đào lôi ta đang còn ngủ say dậy, vừa nhanh nhẹn giúp ta sửa soạn, vừa dặn dò ta: “Đại nương tử, hôm nay Bùi di nương lần đầu tiên thỉnh an, người phải lập quy củ cho nàng ta thật nghiêm, để nàng ta thấy được uy phong của người.”
Ta chỉ vào vết thâm quầng dưới mắt ý bảo Xuân Đào dùng phấn che đi, kiêu ngạo nói: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Bùi Tư Vũ đã đến từ sớm, nàng ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ thường ngày, búi tóc phụ nhân đơn giản, trên đầu chỉ có một chiếc trâm cài ngọc trắng cực kỳ đơn giản. Nàng ấy không hề giống một phụ nhân mới cưới, mà giống như một tiểu tiên nữ vô dục vô cầu.
Trút bỏ chiếc áo cưới tú hòa màu hồng đào lộng lẫy ngày hôm qua, Bùi Tư Vũ hôm nay càng thêm phiêu dật thoát tục, trong trẻo thanh lệ, chỉ có ánh mắt u buồn, dường như có rất nhiều tâm sự.
Nàng ấy cúi người hành lễ, cụp mắt xuống, dáng vẻ ôn hòa và cung kính khiến ta nhất thời không nói ra được lời lẽ “uy phong” nào.
Ta chỉ có thể ngây ngô cười bảo nàng ấy mau đứng dậy, mau mau không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống, chúng ta sau này ở chung phải như tỷ muội.
Cái trợn trắng mắt của Xuân Đào gần như muốn lật lên trời.
Chỉ là khi nhìn thấy vết thâm quầng dưới mắt Bùi Tư Vũ, trong lòng ta không tự chủ được mà cảm thấy phiền muộn.
Ta đoán Tống Giang Đình đêm qua cùng với nàng ấy đã làm những điều hắn từng làm với ta, trong lòng bắt đầu mắng mỏ Tống Giang Đình.
Có lẽ không nên chửi người sau lưng chăng, quả nhiên Tống Giang Đình đã đến, có thể thấy, tinh thần hắn cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy hai quầng thâm lớn dưới mắt hắn, ta thầm mắng: Chắc hẳn đêm qua hai người này đã điên loan đảo phượng quên cả trời đất là gì rồi!
---
Một tháng sau, Bùi Tư Vũ được chẩn đoán có thai.
Ta vừa mới nhận được tin nàng ấy mang thai, thì kiệu của nương thân cũng đến Tống phủ.
Ta nghi ngờ là Xuân Đào đã truyền tin.
Quả nhiên, khi ta nhìn nàng ta, nàng ta chột dạ liếc mắt lên mái nhà.
Nương thân an ủi ta bảo ta không cần lo lắng, nói phụ thân đã gửi thiệp mời Hứa Thái y, vị thánh thủ phụ khoa từng ở Thái y viện.
Ta nói với nương thân: “Nương thân, Hứa Thái y e rằng đã ngoài tám mươi tuổi rồi, chi bằng để ông ấy an hưởng tuổi già, đừng để trên đường đi lại vất vả mà hỏng việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng nương thân chỉ vỗ vỗ mu bàn tay ta, bảo ta yên tâm chờ đợi, rồi lại vội vã lên kiệu trở về.
Ta còn chưa kịp hỏi thăm bệnh ho của bà có khá hơn chút nào không.
Mỗi bước mỗi xa
Buổi tối, Tống Giang Đình trở về. Khi ta nói với hắn tin Bùi Tư Vũ có thai, hắn liên tục hỏi ta: “Ai? Nàng nói ai có thai?”
Ta nói: “Bùi di nương có thai!”
Hắn lại hỏi: “Bùi di nương nào?”
Ta lười không thèm để ý hắn, quay lưng đi không thèm nói chuyện nữa.
Có thú vị không? Cứ hỏi đi hỏi lại, d.a.o đ.â.m thêm mấy nhát nữa thì thích hơn sao?
Tống Giang Đình mặt mày tái mét bỏ đi. Trời ạ, còn có thể vui đến mức mặt mày tái mét được sao.
Tối đó tất cả hạ nhân ở Tiêu Tương Uyển đều bị đuổi ra ngoài, bên trong tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
Ta và Xuân Đào nhìn nhau, kinh ngạc trước cách ăn mừng phụ nhân trong nhà có thai của Quốc Công phủ lại đặc biệt đến thế.
Khi Tống Giang Đình trở về chính phòng, sắc mặt vẫn khó coi. Hắn hất tay áo ngồi phịch xuống ghế, tức giận mắng ta: “Suốt ngày chỉ biết cùng con nha đầu đen nhẻm kia không ăn ăn uống uống, thì chính là cười cười nói nói, cái nhà này rốt cuộc nàng có quản lý tử tế được không vậy?”
Ta: ???
Xuân Đào: Nha đầu đen nhẻm???
Có thai không phải là tin vui sao? Tình huống gì đây?
---
Cũng may, Tống Giang Đình không phát điên quá lâu.
Hắn được hoàng đế phái đến đất Thục để trị thủy. Đất Thục năm nay mưa nhiều lại tập trung, làm vỡ một phần đê điều, cần phải trị lý kịp thời để tránh tai họa lan rộng, ảnh hưởng đến dân sinh.
Khi biết tin hắn bị phái đi, ta thậm chí còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng không cần ngày ngày đối mặt với cái bộ mặt như Diêm Vương đó nữa.