Ba ngày sau, hạ nhân đến báo, Bùi di nương đã qua đời.
Ta đến thăm nàng ấy, gương mặt nàng ấy rất an lành, trên người vẫn mặc chiếc váy dài màu xanh lơ búi tóc đơn giản, trong tay nắm chặt chiếc trâm cài ngọc trắng ấy, giống như ngày đầu tiên nàng ấy đến thỉnh an, một vẻ thanh thuần, kiều diễm.
Ta đưa tay ôm lấy đứa bé trong tay bà vú, tiểu cô nương hồng hào đang tò mò nhìn quanh, khi nhìn thấy ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ nụ cười.
Cổ họng ta nghẹn lại, tim đau thắt không ngừng, ta vùi đầu vào chiếc chăn bọc đứa bé, nước mắt trào ra.
Mỗi bước mỗi xa
---
Tống Giang Đình tuy có thư nói mấy hôm nữa sẽ về, nhưng đường xá xa xôi, không biết hắn về chính xác lúc nào.
Ta đã lo liệu tang lễ cho Bùi di nương thật long trọng và tươm tất. Thật nực cười là mẫu gia của nàng ấy chỉ phái một quản sự đến mang toàn bộ đồ hồi môn của nàng ấy về, liền không còn tin tức gì nữa.
Bận rộn nhiều ngày, ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Có được một chút thời gian rảnh rỗi, ta ngồi trên ghế chợp mắt, mơ hồ cảm thấy có người đứng bên cạnh. Ta tưởng là Xuân Đào nên không để ý.
Nhưng giây tiếp theo, ta bị ôm vào lòng.
Ta giật mình tỉnh giấc, nhìn nam nhân đứng trước mặt, nhất thời không thể phân biệt được là trong mơ hay hiện thực.
Tống Giang Đình vỗ vỗ mặt ta: “Sao, phu quân về nàng liền vui đến ngây người rồi à?”
Ta định thần lại, là Tống Giang Đình.
Hắn đen hơn, gầy hơn, trông đầy sức sống.
Đôi mắt vốn như sao trời giờ nhuốm một màu đen kịt, lòng dạ hình như cũng sâu hơn. Hắn mặc bộ trường bào màu đen phong trần mệt mỏi, xem ra là đã vội vàng chạy trở về.
Mắt ta nóng lên, cất tiếng đã nghẹn ngào: “Bùi di nương nàng ấy...”
Hắn vuốt ve đầu ta, cằm tựa vào trán ta: “Đối với biểu muội mà nói, đây có lẽ là một sự giải thoát.” Giọng hắn nhàn nhạt, không có cảm xúc mãnh liệt nào.
Ta nhất thời không hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Hắn ôm ta lên, đầu tựa vào n.g.ự.c ta, khẽ cười: “Nàng đúng là mập lên rồi!”
Ta dùng sức đ.ấ.m hắn mấy cái, bắt đầu giãy giụa, Bùi di nương vừa mới qua đời, ta không có tâm trạng đùa giỡn với hắn.
Tay hắn siết chặt lại: “Đừng động, ta chỉ ôm một lát là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sợ hắn lại làm loạn, ta vội vàng bảo Xuân Đào bế Niệm Niệm đến cho Tống Giang Đình xem.
Niệm Niệm khác với nương của con bé, bé rất thích cười, bất kể nhìn ai cũng há miệng cười toe toét, mỗi lần cười đều lộ ra nướu răng hồng hào chưa mọc răng, thật khiến người ta vô cùng yêu thích.
Nhưng Tống Giang Đình chỉ nhìn một cái, rồi lại bảo Xuân Đào bế xuống.
Ta có chút kinh ngạc trước sự lạnh nhạt của Tống Giang Đình, vốn muốn nói vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, ta đành nuốt lời vào trong.
Buổi tối, Tống Giang Đình ngồi bên cạnh ta, vuốt tóc ta một cách mơ hồ: “Nương tử, chúng ta có một đứa con có được không?”
“Niệm Niệm chẳng phải là con rồi sao!”
“Không phải, ta nói là con của ta.”
Ta vẫn còn đang suy đi nghĩ lại ý tứ lời hắn, người đã bị hắn một tay ôm ngược lại ngồi đối mặt trên đùi hắn.
Gương mặt ta đỏ như gấc.
Hắn đưa tay tháo trâm cài tóc của ta.
“Chàng tháo trâm cài tóc của ta làm gì?” Ta đ.ấ.m hắn.
Hắn cười gian không nói, mái tóc dài đổ xuống, cả giường tràn ngập vẻ kiều diễm.
---
Ta đã gả vào Tống phủ sáu năm rồi, Niệm Niệm cũng gần ba tuổi.
Mặc dù ta và Tống Giang Đình vẫn chỉ có Niệm Niệm, nhưng cuộc sống vẫn xem như hạnh phúc.
Đáng tiếc những ngày tháng như vậy không kéo dài quá lâu.
Biên quan khẩn cấp báo về, nước Liêu quy hàng rồi lại phản.
Ta kinh hãi đến run rẩy cả tim, vậy tỷ tỷ...
Mấy năm gần đây triều đình không có chiến sự, có được vài năm thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, dân sinh vừa mới bắt đầu hồi phục và chuyển biến tốt. Nước Liêu một lần nữa xâm lấn, triều đình chỉ có thể lại tập hợp gần như toàn bộ binh lực và tài lực trong nước để đối kháng, điều này không nghi ngờ gì nữa lại đẩy dân chúng Đại Tề vào vực sâu chiến hỏa.
Khi triều đình nhận được quân báo, hai mươi vạn quân nước Liêu đã xâm nhập vào các châu huyện phía Bắc, và gần như là toàn quốc xuất quân.