Nước Liêu lần này xâm lược, mục đích rõ ràng, chính là muốn chiếm sáu thành trì ở phía Bắc. Nước Liêu chịu khổ hàn, đa phần là dân du mục, bọn họ chính là muốn lấy đất đai và giao thương của sáu thành trì này để nuôi dân chúng nước Liêu.
Biên quan đại loạn, gần như sinh linh đồ thán.
Quốc Công gia lại một lần nữa quải soái xuất chinh, Tống Giang Đình với tư cách phó tướng cùng nhau ra trận chống địch. Cùng đi còn có trưởng tôn của phủ Thừa tướng, Mục Vân Dương.
Đêm trước ngày xuất phát, ta kiểm tra đi kiểm tra lại những vật phẩm cần mang cho hắn, cho đến khi Tống Giang Đình nắm lấy tay ta bảo ta đừng bận rộn nữa, những thứ cần chuẩn bị đều đã tập hợp xong xuôi.
Ta lo lắng nhìn hắn chỉ nói một câu: Mong chàng bình an!
Ngày đại quân xuất phát, mây đen cuồn cuộn, gió lớn từng đợt.
Ta đứng trên tường thành tiễn biệt đại quân cho đến khi bọn họ khuất dạng.
---
Tống Giang Đình đã rời đi được một năm.
Ta thường ngồi trên ghế đá trong sân, chống cằm nhìn vầng trăng trên trời, ánh trăng lạnh lẽo.
"Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc, dạ vũ văn linh trường đoạn thanh*."
*Ánh trăng nơi hành cung, trông những đau lòng, Tiếng chuông lúc đêm mưa, nghe càng đứt ruột. (Trường Ca Hận, Bạch Cư Dị, bản dịch trên thivien.net)
Năm đầu tiên thỉnh thoảng có tin thắng trận truyền về, mỗi khi nhận được tin thắng trận, trên triều đình luôn rúng động lòng người.
Mười vạn quân Đại Tề đối kháng hai mươi vạn quân nước Liêu, lại tác chiến ở Bắc Cảnh, không cần nghĩ cũng biết bọn họ thắng thật khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáng tiếc cảnh đẹp chẳng tày gang.
Năm thứ hai thì đa phần là tin tức chiến sự căng thẳng truyền về, thành trì đã thất thủ hai tòa, mười vạn đại quân chỉ còn sáu vạn, biên quan thiếu quần áo lại thiếu lương thực.
Dân chúng trong thành bắt đầu tự phát quyên tiền, quyên lương, những hán tử trẻ tuổi cũng đổ xô đi tòng quân báo quốc.
Bà mẫu và ta đã hiến tặng cho triều đình tất cả những cửa hàng, ruộng đất, trang sức vàng bạc trong nhà có thể quy đổi thành bạc.
Bà mẫu nói: "Có nước mới có nhà, nước yên thì nhà mới yên, nữ tử cũng gánh vác được nửa bầu trời."
Bây giờ công công và phu quân không có ở đây, chính là lúc bọn ta gánh vác nửa bầu trời này.
Mỗi bước mỗi xa
Ta và bà mẫu nói là làm được. Bà tổ chức cho các nữ quyến trong phủ mua vải, bông và lông thú, ngày đêm may gấp quần áo mùa đông. Còn ta thì lập một danh sách dài hai trang giấy, danh sách đó là các gia đình quyền quý nổi tiếng trong kinh thành. Ta đến từng nhà để bàn bạc, du thuyết.
Chỉ trong hai tháng đã quyên góp được hơn ba trăm xe lương thảo, cộng thêm tám mươi xe áo mùa đông từ hậu trạch của các đại nhân và thương gia trong kinh thành.
Đây đã là số vật tư nhiều nhất mà kinh thành Đại Tề có thể lấy ra được, phần còn lại cần phải đi các thành lân cận.
Đúng lúc ta chuẩn bị hành trang để ra ngoài, triều đình đã gửi đến tin tức Tống Giang Đình và Mục Vân Dương mất tích.
Nghe nói hai người này nửa đêm đã lẻn vào doanh trại quân nước Liêu, từ ngày đó không còn bất kỳ tin tức nào nữa.
Bà mẫu ta lảo đảo mấy bước, che mặt khóc nức nở.
Ta ôm chặt Niệm Niệm, cảm thấy trời đất đều quay cuồng, ta chống tay lên bàn, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm. Niệm Niệm bị ta dọa sợ, con bé ôm lấy ta và lay: “Nương thân, nương thân đừng dọa con.”
Tiếng khóc sợ hãi đã kéo ta trở lại, cũng kéo bà mẫu ta trở lại.
Ta vẫn thu dọn hành lý đã chuẩn bị để ra ngoài. Trước khi đi, ta nắm tay bà mẫu: “Phu quân xả thân vì nước, con là thê tử của chàng ấy, cũng cần phải xứng đáng với chàng ấy.”