Khi Hoa Đào Nở

Chương 3



Xe ngựa xóc nảy hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng đến được Phủ An Vương. Khoảnh khắc chân ta đặt lên nền đá xanh lát đường, ta vẫn cảm thấy lắc lư lảo đảo.

Hồ quản sự cúi người nói: “Quận chúa, đến rồi, đây chính là Phủ An Vương.”

Ta dụi dụi mắt, nhìn Phủ An Vương uy nghi sừng sững, những bức tường cao vút, mái hiên cong vút, điện vũ cao lớn khí phái, những viên ngói lưu ly xanh biếc phủ lên điện vũ càng tăng thêm vẻ thần thánh uy nghiêm. Dưới ánh tịch dương của ngày hạ chiếu rọi, thật sự là một vẻ huy hoàng chói lọi.

Ta muốn nói: Ôi trời đất ơi, đây chắc là cung điện của Thiên Vương lão tử ở mà!

Hồ quản sự đi gọi cửa, ông ấy lớn tiếng hô: “Quận chúa đã về phủ!”

Cánh cửa gỗ sơn đen nặng nề kẽo kẹt từ từ mở ra, bên trong như hạt đậu văng vãi, một nhóm người lũ lượt đổ ra, có nam nhân, có nữ nhân.

Đúng vậy, ta chỉ có thể miêu tả như thế.

Một quý phụ xinh đẹp lộng lẫy, đội mũ miện xanh biếc, quần áo xa hoa đến chói mắt, nhanh chóng bước đến trước mặt ta. Bà nhìn chằm chằm vào ta, nhìn vào mặt ta, rồi khóc òa lên ôm chặt lấy ta. Bà ôm ta chặt đến mức ta khó thở. Bà nói: “Đây chính là Duyệt Nhu của ta, ta chỉ cần nhìn một cái là biết con bé là Duyệt Nhu của ta.”

Ta bất an khẽ giãy giụa trong vòng tay bà, cuối cùng cũng ló đầu ra nhìn Hồ quản sự bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng Hồ quản sự lại đang bận lén lau nước mắt.

Ta đành mặc kệ để bị ôm chặt, cho đến khi có một giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu vang lên: “A Dung, thả Duyệt Nhu ra trước đi, con bé hình như khó thở rồi.”

Vòng ôm siết chặt đột nhiên nới lỏng, không khí trong lành ùa đến, ta hít một hơi thật sâu.

Quý phụ vừa khóc vừa cười, bà nắm tay ta, ngắm nghía lên xuống, hết lần này đến lần khác.

Thì ra, ta tên là Duyệt Nhu.

Trước đây cha nương chỉ gọi ta là Thúy Thúy, cha nói ta được nhặt từ Thúy An Tự về, nên gọi là Thúy Thúy.

---

Phụ nhân ôm ta chính là nương ruột của ta, còn nam nhân cao lớn kia là cha ruột của ta.

Mỗi bước mỗi xa

Ta thấy hai người bọn họ đều mắt đỏ hoe như thỏ, gương mặt đầy vẻ quan tâm và xót xa nhìn ta.

Trong lòng có chút ấm áp, rồi ta rụt rè gọi một tiếng: “Cha, nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ngờ hai người họ nghe xong lại bật cười khúc khích, những người xung quanh cũng cười khe khẽ.

Ta có chút bực bội, cười cái gì mà cười, có gì mà cười, có phải gọi cha nương các người đâu mà các người cũng cười.

“Muội muội, cuối cùng muội cũng đến rồi, bao nhiêu ngày nay, phụ thân và nương thân đều sốt ruột c.h.ế.t đi được.” Một giọng nói nhỏ nhẹ, êm ái vang lên, dễ nghe như làn gió xuân thổi qua những cây hoa đào, mang theo hương thơm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt.

Ta ngẩng đầu nhìn theo tiếng, lại muốn thốt lên một câu: Ôi trời đất ơi!

Sao lại có nữ tử đẹp đến thế này cơ chứ, bỏ xa đích nữ Trương viên ngoại được cả trấn khen ngợi tận một con phố, không, mười con phố.

Vừa trắng vừa kiều diễm, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay như quả trứng ngỗng vừa bóc vỏ, thân hình cao ráo yêu kiều, thướt tha uyển chuyển, đứng cạnh mọi người đúng là một vẻ đoan trang thanh nhã.

So với nàng ấy, ta chẳng khác nào một củ khoai tây đen sì.

Ta ngây ngô cười với nàng ấy.

Nương kéo tay ta muốn giới thiệu, rồi lại nhíu mày suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: “Đại khái là nên gọi Kiều Nhi một tiếng tỷ tỷ đi.”

Ánh mắt nàng ấy tối đi một chút, không nói gì. Ta liền ngây ngô cười gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Ánh mắt nàng ấy lại sáng lên, sáng như những vì sao trong đêm tối, nàng ấy khẽ cười nói: “Nương thân, chúng ta cùng đi xem viện của Duyệt Nhu đi.”

Nương ta như đột nhiên nhớ ra: “Đúng đúng đúng, chúng ta đi xem viện của con, con xem có thích không.”

Ta bị nương khoác tay kéo đi về phía trước.

Vương phủ thật sự rất lớn, uốn lượn nhiều cảnh trí, đi đến mức trán ta đã lấm tấm mồ hôi, cuối cùng mới dừng lại trước một tiểu viện. Trên tấm biển gỗ của tiểu viện viết “Thường Tư Uyển”.

Khi nương nói đây là viện của ta, ta lại một lần nữa bị chấn kinh.

Bình thường ta có nằm mơ cũng không dám mơ đến một nơi rộng lớn và xa hoa như thế này, nơi này có thể nuôi bao nhiêu con lợn, bao nhiêu con gà vịt ngỗng kia chứ.

Ta nghĩ gì, ta liền hỏi cái đó.

Tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau, có người khóc, có người cười.

Nương ta lại một lần nữa ôm chặt ta vào lòng, sụt sùi khóc, cha ta cũng với vẻ mặt nặng nề xoa đầu ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com