Tỷ tỷ nói, ta đã về rồi, tỷ ấy sẽ trả lại thân phận Quận chúa cho ta.
Ta hỏi nàng ấy Quận chúa chẳng phải là nữ nhi của phụ thân sao? Tỷ ấy gõ nhẹ vào đầu ta rồi cười nói: “Hoàng thượng phong cho mới gọi là Quận chúa, muội tưởng ai cũng có thể làm Quận chúa sao?”
Mỗi bước mỗi xa
Ta ôm lấy tay tỷ ấy cười: “Vậy thì ta cứ làm Thúy Thúy là được rồi, phẩm cách và dung mạo như tỷ tỷ mới xứng với phong hào Quận chúa.”
Tỷ ấy sững sờ, có chút buồn bã: “Muội vốn dĩ là nữ nhi của phụ thân mà, tỷ đã chiếm đoạt thân phận của muội bấy nhiêu năm rồi.”
Nhìn thấy nỗi buồn và hơi nước dâng đầy trong đôi mắt như sao trời của tỷ ấy, ta làm nũng tựa đầu vào vai tỷ ấy nói: “Nếu là tỷ tỷ trộm thì ta đây cam lòng!”
Tỷ ấy không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, giống như vuốt ve một chú chó con.
Tỷ tỷ cầu xin nương thân gửi thiệp bái kiến Hoàng hậu trong cung, tỷ ấy cùng nương thân đi bái kiến Hoàng hậu.
Sau khi nương thân và tỷ tỷ về phủ, thánh chỉ sắc phong của Hoàng thượng cũng theo đó mà đến.
Phủ An Vương lại có thêm một Quận chúa được phong, đó là tỷ tỷ. Hoàng thượng khen tỷ ấy Đôn Tín Minh Nghĩa, phong tỷ ấy là Đôn Nghĩa Quận chúa.
Ta thật sự rất vui mừng, cứ luôn miệng khen ngợi đương kim Thánh thượng là một vị minh quân vĩ đại.
Lúc này ta làm sao biết được, cái phong hào này, sẽ thay đổi vận mệnh của ta và tỷ tỷ như thế nào đây?
Tỷ tỷ dạy ta đọc sách biết chữ, dạy ta nữ công thêu thùa, dạy ta quy củ lễ nghi. Chỉ trong một năm, ta cũng đã đạt đến trình độ của đích nữ Trương viên ngoại, đương nhiên không phải ta học tốt, mà là tỷ tỷ dạy tốt.
Năm đó, ta và tỷ tỷ đều đã cập kê.
Ngưỡng cửa Phủ An Vương sắp bị giẫm nát rồi, không ngoài lệ đều là đến cầu hôn tỷ tỷ.
Còn ta thì giống như một con gà mái bị mọi người lãng quên ở một góc, không ai hỏi han đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ thân và nương thân đau đầu, không biết nên chọn đích trưởng tử của Anh Quốc công phủ dũng mãnh thiện chiến, hay chọn đích trưởng tôn của lão Thừa tướng gia mới mười bảy tuổi đã là lưỡng bảng tiến sĩ.
Ta lén lút góp ý với tỷ tỷ: “Đích tử của Anh Quốc công phủ, tính cách phóng khoáng, lại khá đẹp, trước đây trong yến tiệc ở phủ đã gặp hai lần, là một chàng trai tốt có thể tạm chấp nhận xứng với tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ lại cúi đầu, đỏ mặt nói: “Chẳng lẽ muội chưa từng thấy vị khiêm khiêm công tử ấm áp như ngọc ấy sao, A Dương nhà Thừa tướng ấy.”
Ta mặt đầy gian xảo cười: “A Dương nào, ta không biết, tỷ tỷ mau nói đi.”
Mặt tỷ tỷ càng đỏ hơn.
Đúng lúc ta đang lay tay tỷ tỷ với vẻ mặt buôn chuyện muốn tỷ ấy kể về A Dương, thì chiếu chỉ của hoàng đế triệu phụ thân vào cung đã hạ xuống phủ An Vương.
---
Không hề nói quá lời, phụ thân đã lảo đảo trở về phủ.
Ông được triệu vào cung từ hoàng hôn hôm trước, mãi đến sáng nay mới về đến phủ. Lúc đó ta và tỷ tỷ đang định đến viện của nương thân để thỉnh an.
Sắc mặt phụ thân xám tro, thần tình bi thương, nhìn ông ấy như vậy, ta còn tưởng hoàng đế lão nhi đã băng hà.
Buổi tối, phụ thân triệu ta và tỷ tỷ đến chính sảnh. Khi bọn ta đến, phụ thân đang cau mày rũ mắt, tay nâng chén trà, không uống cũng không đặt xuống. Nương thân đang dùng khăn tay lau đi những giọt nước mắt.
Thấy ta và tỷ tỷ đến, phụ thân mới đặt chén trà trong tay xuống, giọng nói trầm buồn: “Kiều Nhi, Nhu Nhi ngồi lại đây với phụ thân.”
Ta và tỷ tỷ nhìn nhau, ngồi xuống hai bên ghế ở vị trí chính tọa phía dưới.
Phụ thân im lặng một hồi lâu, mãi sau mới nói: “Thánh thượng muốn chọn một trong hai tỷ muội các con đi hòa thân với nước Liêu.” Nói đến đây, phụ thân như không biết nói tiếp thế nào, ngừng lại rất lâu, rồi lại tiếp tục nói: “Sau khi nước Liêu quy hàng, xưng muốn làm rể của nước Đại Tề. Thánh thượng vốn định đưa Triều Dương Công chúa đi, nhưng Triều Dương là đích nữ của Hoàng hậu, Hoàng hậu nghe xong thì lâm bệnh nặng, Hoàng thượng lại kiêng kỵ mẫu tộc của Hoàng hậu, cho nên…”