Ta vừa định tiến lên nói chuyện, thì tỷ tỷ đã quỳ xuống đất: “Phụ thân, nương thân, nữ nhi nguyện ý đi hòa thân.”
Ta nhìn tỷ tỷ đang quỳ trên đất, từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Sao? Chiếm đoạt tình yêu thương của phụ thân và nương thân của ta bấy nhiêu năm, bây giờ lại muốn tranh đoạt hôn sự của ta sao?”
Tỷ tỷ thoáng chốc sững sờ, đột nhiên lệ lại dâng đầy hốc mắt, đôi mắt to như sao trời của tỷ ấy mang theo ánh mắt cầu xin nhìn về phía ta, giọng nói run rẩy: “Duyệt Nhu, tha thứ cho tỷ, lần này xin muội hãy nhường tỷ một lần nữa đi!”
“Ta không! Dựa vào cái gì? Đất Liêu rộng lớn là nơi ta hằng ao ước!”
Ta cũng quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh với phụ thân, kiên định nói: “Nữ nhi từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, đến Vương phủ chỉ cảm thấy mọi nơi đều bị ràng buộc, xin phụ thân hãy thành toàn tâm ý của nữ nhi.”
Tỷ tỷ quỳ bò đến che miệng ta, trịnh trọng nói với phụ thân: “Xét về đại cục, chọn nữ nhi đi càng thích hợp hơn. Nữ nhi từ nhỏ đã đọc sách biết chữ, tuy không phải tài giỏi xuất chúng, nhưng cũng cùng các huynh trưởng xem binh thư, đọc sách lược. Nữ nhi đi hòa thân đối với Đại Tề mà nói lợi ích sẽ nhiều hơn.”
Phụ thân nhìn hai bọn ta, hồi lâu không nói gì, chỉ là khóe mắt đỏ hoe, nương thân thì che mặt khóc nức nở.
Ta tức giận hất tay tỷ tỷ ra: “Tỷ cứ nhìn xem cái dáng vẻ tiểu thư yếu ớt của tỷ kìa, chịu nổi cái giá rét khắc nghiệt của nước Liêu không? Ta thì khác, ta lớn lên ở thôn quê, từ nhỏ đã cắt cỏ lợn, giúp người khác giặt quần áo, ta tự nhiên không sợ.”
Ta chỉ đang trình bày sự thật, nhưng tất cả họ đều khóc.
Ta cũng muốn khóc, nhưng ta đã kìm nén lại. Ta cầu xin tỷ tỷ nói: “Tỷ ở lại đi, A Dương nhà lão Thừa tướng vẫn đang đợi cầu hôn tỷ đó, hắn phải lòng tỷ, ta biết mà.”
Mắt tỷ tỷ đẫm lệ, môi mím chặt, không nói lời nào.
---
Tranh giành với tỷ tỷ, cuối cùng ta vẫn không thể thắng được.
Tháng sau tỷ tỷ sẽ đi hòa thân.
Mỗi bước mỗi xa
Tỷ ấy lại lén lút gửi thiệp bái kiến hoàng hậu, rồi rất đương nhiên nhận được sự đồng ý của hoàng đế lão nhi, tiện thể còn được ban thưởng rất nhiều.
Kể từ ngày biết tỷ ấy sẽ đi hòa thân, ta liền không thèm để ý đến tỷ ấy nữa, mặc dù tỷ ấy ngày nào cũng đến, nhưng ngày nào ta cũng không gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm đó, tỷ ấy lại đến, ta bảo Xuân Đào đóng cửa lại, tỷ ấy đứng ngoài cửa ta bi thương nói: “Duyệt Nhu, ba ngày nữa tỷ tỷ sẽ cùng sứ đoàn đi nước Liêu rồi, muội vẫn không chịu tha thứ cho tỷ sao?”
Chỉ trong cái chớp mắt.
Ta mở cửa phòng chạy ra, kinh ngạc kêu lên: “Không phải nói tháng sau hay sao? Sao lại định ba ngày nữa?”
Mắt tỷ tỷ sưng đỏ, nắm tay ta nói: “Sứ đoàn nói bây giờ xuất phát có thể kịp đến trước khi mùa đông bắt đầu, nếu không thì phải đến mùa xuân năm sau mới có thể lên đường.”
Giọng tỷ ấy nói thật dịu dàng, mềm mại ngọt ngào, mềm như chú mèo con mới sinh.
Ta nghe xong chỉ thấy mũi cay xè, tim thắt lại, không kìm được ôm lấy tỷ ấy mà khóc òa lên.
Đêm trước ngày rời kinh ta và tỷ tỷ ngủ cùng nhau.
Đêm tĩnh lặng như nước, bao trùm biết bao nỗi buồn.
Ta nói với tỷ ấy: “Tỷ tỷ, muội chưa bao giờ trách tỷ, tỷ không nợ muội bất cứ điều gì cả.”
Tỷ ấy không nói nợ, nhưng mỗi khi ánh mắt dịu dàng như nước của tỷ ấy nhìn về phía ta, lại tràn đầy sự áy náy không nói nên lời, ta liền biết.
Ta tựa đầu vào lòng tỷ ấy: “Ngày ấy ở chùa có người cố ý xô ngã nương thân khiến nương thân chưa đầy chín tháng đã sinh non, đó không phải lỗi của tỷ; người cướp ta đi cũng không phải là tỷ tỷ, tỷ cũng chỉ là ngày đó tình cờ được cha nương vừa mất con nhặt về thôi.”
Ánh nến lung lay, bên ngoài cửa sổ chắc có gió nhẹ thổi qua, vì ta nghe thấy tiếng lá cây xào xạc rất nhỏ.
Tỷ tỷ vuốt đầu ta không nói gì, tỷ ấy vuốt nhẹ từng chút một, giống như dỗ một chú cún con.
Thật muốn mãi mãi được như thế này.
Ta nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén từ trên đỉnh đầu truyền đến, chất lỏng ấm nóng thấm ướt tóc ta.