Ta đi theo sứ đoàn nước Liêu tiễn hết lần này đến lần khác, tiễn mãi không thôi.
Quay đầu lại, ta phát hiện cách đó không xa có một thiếu niên phong nhã cũng đang đi theo, tóc tai bù xù, mặt mũi tiều tụy, giống như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn, chỉ cứng đầu thẳng lưng ngồi trên lưng ngựa.
Ta biết y là ai, y là đích trưởng tôn của nhà Thừa tướng, A Dương mà tỷ tỷ đã đỏ mặt nhắc đến.
Đến tối khi sứ đoàn dừng lại ở trạm dịch nghỉ ngơi, ta vẫn còn đi theo.
Tỷ tỷ hết lần này đến lần khác khuyên ta mau quay về, nhưng ta không chịu về. Thấy ta không nghe lời, tỷ ấy lại trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bắt đầu tức giận mắng ta. Ta chỉ cúi đầu, im thin thít.
Tỷ tỷ khóc, nắm tay ta, tỷ ấy nói: “Nhu Nhi ngoan, về đi, cũng bảo hắn, về đi.”
Ta nói: “Không, ta đi cùng tỷ tỷ đến nước Liêu.”
Tỷ tỷ mắt đỏ hoe, hất tay ta ra, lần đầu tiên mắng ta là đồ hỗn xược.
Cuối cùng là phụ thân đã phái phủ binh đến bắt ta trói tay chân lại, ném vào trong xe ngựa.
Cũng bị bắt trở về giống như thế còn có thiếu niên kia, A Dương.
Trong xe ngựa đang phi nhanh trở về, ta không khóc cũng không làm ầm ĩ, không hiểu sao, ta một chút sức lực cũng không còn, ngay cả sức để khóc cũng không thể sinh ra được.
Ngày đó, ta mất đi người tỷ tỷ yêu quý nhất.
A Dương mất đi bạch nguyệt quang.
---
Ta chống cằm nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Ngày xưa ta cũng từng cùng tỷ tỷ ngắm trăng, khi đó tỷ ấy tựa vào cửa sổ khẽ ngâm: “Ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh, minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình.” Ánh trăng đêm đó rải xuống người tỷ ấy một mảng trắng dịu dàng, chiếu rọi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tỷ ấy trong suốt như ngọc.
Giờ đây, dường như đã thành lời tiên tri.
“Quận chúa, người đang nghĩ gì vậy?” Nha hoàn Xuân Đào đứng bên cạnh ta nghi ngờ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đang nghĩ có ai đó cũng giống ta, đang ngắm trăng trên trời.”
“Chắc chắn là có ạ,” Xuân Đào khẳng định.
Vậy thì bọn ta cũng coi như là đã gặp nhau.
Ta nhớ tỷ tỷ rồi.
Mỗi bước mỗi xa
---
Phụ thân muốn định thân cho ta, là đích tử của Anh Quốc công.
Hừ, cái tên bao cỏ này trước đây chẳng phải còn cầu hôn tỷ tỷ sao? Sao, giờ tỷ tỷ đi rồi, lại muốn cưới ta ư?
Ta không đồng ý.
Nương thân khuyên ta: “Đừng tùy hứng, con tuy là Quận chúa, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở thôn quê, những thế gia cao môn ấy tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ để bụng.”
Ta bĩu môi: “Chẳng lẽ nhà Anh Quốc công sẽ không để bụng hay sao? Bọn họ để bụng thì để bụng, liên quan gì đến con, con không gả là được.”
Nương thân nói, Anh Quốc công là người quang minh lỗi lạc, đã cầu hôn tự nhiên sẽ không để bụng quá khứ của ta.
Ta mặc kệ ông ta có để bụng hay không.
Nương thân thở dài bất lực: “Kiều Nhi đi rồi, con càng ngày càng không ai quản giáo. Vẫn nên sớm định xuống đi, kẻo lại sinh biến cố, ta và phụ thân con không thể chịu đựng thêm nữa.”
Nhắc đến tỷ tỷ, ta và nương thân đều im lặng.
Hai tháng sau, hôn sự của ta và đích tử Anh Quốc công là Tống Giang Đình được định, hôn kỳ vội vàng định vào ngày hai mươi tháng ba năm sau.
Trong thời gian đó, nương thân sắp xếp cho bọn ta chính thức gặp mặt một lần, nói ít nhất cũng biết phu quân tương lai phẩm cách dung mạo thế nào.
Mấy tháng trước khi thành hôn, nương thân đích thân dạy ta lễ nghi quy tắc, quản lý điều hành công việc nhà. Ngày ngày ta đều bị ép học đến mức đầu óc quay cuồng.
Áo cưới ta không cần tự mình thêu nữa, tỷ tỷ đã tặng cho ta chiếc áo cưới tỷ ấy đã thêu năm năm.
Đó là một chiếc áo cưới hoa văn vân bình song khổng tước, lụa thêu chim hoa thành đôi màu hồng rực rỡ, váy tầng tầng lớp lớp thêu bách tử bách phúc, từng đường kim mũi chỉ, sống động như thật. Ta ôm chiếc áo cưới này như nhìn thấy tỷ tỷ vậy.