Má ta đỏ bừng, tâm trạng tức giận ban đầu cũng từng chút một tan biến.
Ta hận sự không kiên định của mình.
Hắn như đọc được suy nghĩ của ta: “Sau này nếu nương tử nhớ nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, có thể tùy thời về phủ ở tạm, không sao cả.”
Ta ngạc nhiên, ngước mắt nhìn hắn, nam nhân môi đỏ tóc đen, lông mày thanh tú, dưới ánh nến đỏ lung linh, đôi mắt hắn lấp lánh rực rỡ. Ta nuốt nước bọt, thẹn thùng đáp lại một tiếng: “Được.”
Hắn cười gian tiến lên, vuốt ve khuôn mặt ta, bắt đầu tháo chiếc phượng quan và trâm cài nặng trĩu trên đầu ta.
Ta căng thẳng đến mức giọng run rẩy: “Ngươi muốn làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Giang Đình giơ tay hạ màn che giường màu đỏ thẫm xuống, ghé sát người đè lên.
Ta run rẩy cảnh cáo hắn: “Áo cưới của ta trên người còn quý giá hơn cả mạng ngươi mấy phần, nếu hỏng một chút thôi, mạng nhỏ này của ngươi sẽ khó giữ.”
Động tác của hắn khựng lại một chút, rồi sau đó cười lớn.
Khi vuốt ve lại, động tác đã nhẹ nhàng hơn hẳn.
Một đêm xuân tiêu.
---
Sáng thức dậy đã là giờ Thìn, ta vội vàng mặc quần áo đứng dậy, trong lòng thầm lo lắng, nương thân hôm trước dặn đi dặn lại ta hôm sau phải chuẩn bị sớm để thỉnh an công bà, vậy mà ta lại ngủ đến khi mặt trời đã leo lên khung cửa sổ.
Tống Giang Đình gối đầu lên cánh tay trần, thong thả cười: “Phụ thân nương thân không quá để tâm đến những hư lễ này, nương tử không cần lo lắng, nói không chừng khi nàng đến, nương thân còn chưa tới nữa kìa.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải tên háo sắc này đêm qua ba lần bốn lượt, ta đâu cần phải chịu cảnh khó xử bây giờ.
Nhớ lại cảnh tượng ái muội đêm qua, bên tai ta lại đỏ bừng.
Tống Giang Đình không nói sai, khi ta vội vã đến chính sảnh thỉnh an, Quốc Công phu nhân cũng mới vội vàng đến, bà ngượng nghịu mỉm cười với ta, sau đó dặn dò ma ma bên cạnh đưa một chùm chìa khóa lớn và sổ sách lên một lượt, mang ý nghĩa bàn giao quyền lực và tài sản.
Mỗi bước mỗi xa
Ta kinh ngạc: “Bà mẫu không được, còn chưa miếu kiến*, con không thể gánh vác trọng trách này.”
*Miếu kiến: lễ ra mắt tổ tiên của nàng dâu mới về nhà chồng.
Bà khẽ nhếch môi cười, nụ cười gần như sao chép y đúc Tống Giang Đình. Ta luôn cảm thấy có bí mật không thể nói ra.
Bà vỗ vỗ mu bàn tay ta: “Ta nói được, thì Nhu Nhi liền được. Hôm qua con gả vào Tống phủ đã là người của Tống gia ta rồi, miếu kiến chỉ là một hình thức thôi, giao cho con, nương thân yên tâm.”
Mãi đến nửa tháng sau khi công công và bà mẫu thong dong nhàn hạ đi thuyền phương du về phía Nam, ta mới hiểu, vì sao bà lại vội vàng giao quyền quản gia lại cho ta như vậy.