Cuộc sống sau hôn nhân tuy bình lặng nhưng cũng coi như ngọt ngào. Quốc Công phủ rất lớn, nhưng bà mẫu của ta trước đây đã quán xuyến rất tốt, ta chỉ cần làm theo khuôn mẫu có sẵn thì cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Những ngày Tống Giang Đình không được triều đình phái đi công tác bên ngoài, thời gian ở nhà của hắn sẽ nhiều hơn.
Tình yêu nam nữ như thêu thùa may vá, cũng tự có một vẻ ngọt ngào ấm áp.
Tuy ta có nhớ phụ thân và nương thân, nhưng vì nắm quyền quản gia nên không có nhiều thời gian rảnh rỗi để về thăm.
Nương thân thì thường xuyên đến chơi, chỉ là nửa năm nay thân thể bà bắt đầu hơi yếu, những tiếng ho dày đặc khiến ta giật mình lo lắng.
Chỉ có điều, kết hôn hơn hai năm rồi mà ta vẫn chưa có thai.
Tống Giang Đình không vội vàng, ta tự nhiên cũng không để tâm.
Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân dường như cũng đã tìm thấy mục tiêu mới của cuộc đời, bà mẫu của ta càng mạnh miệng nói: “Thế giới rộng lớn, ta muốn đi xem.”
Ta chưa có thai, Tống phủ không vội, nhưng di mẫu của Tống Giang Đình là Bùi Trương thị lại vội vàng. Bà ta đến Tống phủ gọi ta đến hỏi chuyện. Giọng điệu nghiễm nhiên là một bậc trưởng bối đang răn dạy, còn mang theo sự không vui rõ rệt, nói ta hai năm không có thai, cũng không vì phu quân mà nạp thiếp, lời nói ra vào đều nói ta ghen tuông.
Cuối cùng bà ta nói, muốn đưa tiểu nữ nhi của mình đến làm thiếp cho Tống Giang Đình.
Bà mẫu của ta biết chuyện thì mắng bà ta mất trí, nữ nhi ruột của mình mà cũng có thể hủy hoại như vậy, lại cho nàng ấy đi làm thiếp cho người ta ư?
Bà ta quay đầu lại khóc lóc cầu xin trước mặt ta, ta nghĩ đến vẻ mặt hống hách của bà ta mấy hôm trước, vốn không muốn để ý.
Nhưng bà ta kéo tay ta, khóc lóc kể lể chuyện nữ nhi và Tống Giang Đình từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã thế nào, tình chàng ý thiếp ra sao, lại nói nữ nhi bà ta vì chờ Tống Giang Đình mà đến nay chưa xuất giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vẫn cúi đầu trước tình cảm thơ ấu của bọn họ.
---
Sau hai năm tám tháng ta kết hôn, Bùi Tư Vũ với thân phận quý thiếp đã vào phủ. Ta sắp xếp cho nàng ấy ở Tiêu Tương Uyển tốt nhất, gần thư phòng của Tống Giang Đình, chọn những nha đầu và ma ma đắc lực đến hầu hạ.
Chỉ là Bùi Tư Vũ không vui vẻ hớn hở như ta tưởng tượng, thậm chí trên mặt nàng ấy chỉ có nỗi buồn sâu sắc.
Mỗi bước mỗi xa
Nỗi buồn ấy ta từng thấy trên gương mặt tỷ tỷ.
Ta có chút khó hiểu, chẳng phải cuối cùng nàng ấy cũng gả được cho lang quân thanh mai trúc mã của mình rồi hay sao?
Ta sắp xếp Bùi Tư Vũ đâu ra đấy, chu đáo tỉ mỉ.
Nhưng Tống Giang Đình lại cau mày không vui, ta không biết hắn vì sao không vui, chẳng lẽ còn có nam nhân không thích động phòng hoa chúc nữa ư?
Hai người này, thật khó mà dò xét được!
Tối đó ta giục Tống Giang Đình dùng xong bữa tối sớm đến đó, còn đưa hắn ra đến cửa. Hắn hậm hực bước vào Tiêu Tương Uyển, giống như đang dỗi.
Nhưng cuối cùng cũng không thấy hắn ra nữa.
Ta thấy bọn họ sớm tắt nến đỏ trong phòng, liền cũng im lặng đi ngủ, trong lòng có một chút cảm giác mất mát. Ta có chút bực mình với cảm giác này của mình, lật mình một cái, lại càng không ngủ được.
Xuân Đào chắc bị ta lật mình nhiều quá mà phiền: “Đại nương tử, người đang làm bánh tráng trên giường đấy ạ?”
Ai, phiền c.h.ế.t đi được! Hận không thể đánh Xuân Đào một trận!