Sau một hồi giao lưu hữu nghị (?), cuối cùng chúng ta cũng có thể chung sống hòa bình, cùng nhau ngắm hoa khoai tây.
Vương gia nói thứ này không phổ biến lắm, nhưng cũng không ít. Ít nhất trong các gia đình quyền quý đều có trồng, là một loại cây cảnh.
Nói xong hắn nhẹ nhàng ngắt lá, muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.
Ta chợt nhớ ra khoai tây có độc - chất solanine.
Thế nên "bốp" một phát, ta hất văng bàn tay táy máy của Vương gia, trừng mắt nhìn hắn đầy sắc bén: "Cây này có độc, đừng có mà ăn bậy!"
"Hả?"
Hắn ngớ người ra một lúc, sau đó sắc mặt dần bình tĩnh trở lại: "Ý cô là phần ăn được của loại cây lương thực này rất ít?"
"Không, không ít chút nào."
Ta nhớ đến sản lượng khủng khiếp của nó và mấy điểm cần chú ý khi ăn, bèn nói:
"Ngược lại, chỉ cần có nó, có thể nuôi sống tất cả mọi người trên mảnh đất này. Nó rất no bụng, mùi vị cũng ngon, chiên, rán, om, kho, nấu kiểu gì cũng ngon."
"Nhưng nó có độc là thật, toàn bộ cây đều chứa độc tố solanine rất mạnh, nếu không nấu chín hoặc ăn sống sẽ xuất hiện các triệu chứng rõ ràng như buồn nôn, nôn mửa, đau bụng, tiêu chảy, nghiêm trọng có thể gây tử vong."
"Không sao, chỉ cần có thể khiến bách tính no bụng, những thứ khác bọn ta sẽ chú ý."
Vương gia ôm chậu hoa được bọc trong áo, nghiêm túc gật đầu: "Chỉ là, cô có biết cách ươm giống và gieo trồng khoai tây này không?"
"Tất nhiên!"
Ta hếch cằm lên đầy kiêu ngạo, rất đắc ý:
"Cả đời này ta trồng nhiều nhất là khoai tây và khoai lang, thứ này chịu được khắc nghiệt, thu hoạch cũng nhiều, mấy người học nông nghiệp như chúng ta đều rất thích trồng nó."
"Vậy thì tốt."
Nghe xong lời đảm bảo của ta, Vương gia thả lỏng, ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa xuân, đôi mắt hồ ly cong cong kia, nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải mềm nhũn cả chân.
Trừ ta.
Ta ngồi xổm dưới đất, hì hục dùng tay bới đất, hoàn toàn không mảy may trước nụ cười của Vương gia, thậm chí còn thấy hắn quá rảnh.
"Có thời gian cười, không có thời gian tiếp tục tìm à?"
Liếc nhìn bông hoa khoai tây trong tay hắn, ta ghen tị đến phát điên.
Tên này rốt cuộc là đã c.h.é.m bao nhiêu nữ xuyên không mới luyện được trái tim lạnh lùng vô tình như vậy chứ?
Lúc tranh đồ thật sự chỉ muốn đạp thẳng vào mặt ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đáng ghét thật!
Vốn dĩ ta đã chẳng xinh đẹp gì!
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng hăng, ta biến ghen tị thành động lực, điên cuồng bới đất, đào tung cả Ngự Hoa Viên.
Vương gia thấy thế rất thích thú.
Hắn không cho đám người hầu giúp đỡ, sợ bọn họ vụng về, tự mình cẩn thận vén áo bào lên, ngồi xổm xuống đất cùng đào.
Cứ thế từ sáng đến tận trưa, trong khu Ngự Hoa Viên rộng lớn tìm được tổng cộng 42 cây khoai tây.
Kết quả khả quan, tuyệt vời!
Hai kẻ lấm lem bùn đất nhìn nhau cười, cảm thấy vạn vật trên đời này đều không khiến mình vui vẻ hơn lúc này.
"Nghe nói các ngươi hẹn nhau dưới ánh mặt trời, lấy việc đào đất làm tín vật?"
"Hoàng huynh!"
Buổi trưa, Bệ hạ biết được tin vui này liền trêu chọc bọn ta, khiến Vương gia tức giận đến mức nổi đóa lên, Bệ hạ mới chịu thôi.
Mặt ta dày nên chẳng cảm thấy gì.
Chỉ cắm cúi ăn món khoai tây xào chua cay và bánh khoai tây.
Thấy ta ăn ngon lành như vậy, hai người đàn ông đang đấu khẩu cũng ngừng tán gẫu, từ từ ăn.
Bệ hạ cho thái giám thử độc lui xuống, đích thân gắp một ít khoai tây xào cho vào miệng nếm thử, lại múc một muỗng khoai tây nghiền nhắm mắt thưởng thức, đến khi mở mắt ra, trong mắt toàn là xúc động.
"Hay... thật sự quá tuyệt!"
Thật ra ban đầu nghe ta nói khoai tây có độc, Bệ hạ có chút do dự. Nhưng khi món ăn được dâng lên, Người vẫn bằng lòng nếm thử.
Niềm tin này ở thời hiện đại chẳng đáng là gì, nhưng ở triều đại này, ý nghĩa và quyết tâm mà nó tượng trưng, lại vô cùng to lớn.
Lúc Người ăn, không biết bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn găm vào người ta, đặc biệt là mấy cận vệ thân tín bên cạnh Bệ hạ, chỉ hận không thể nhảy bổ vào c.h.é.m c.h.ế.t ta.
Có một thiếu niên trẻ tuổi, ngón tay không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm không thành tiếng những từ như 【giết chết】 và 【dị thế chi nhân】.
Thật đáng sợ.
Ta thấp thỏm ăn ba bát cơm rồi không dám ăn nữa, đáng thương đặt bát xuống, chờ Vương gia ăn xong rồi dẫn ta đi.
Bệ hạ thấy ta dừng đũa cũng không ăn nữa, cười khen ta ăn khỏe, sau đó ban thưởng rất nhiều châu báu, y phục lộng lẫy rồi cho chúng ta rời đi.