Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 18



 

Tôi thấy lão bà này phiền phức quá, cứ lải nhải không ngừng trước mặt, không cho tôi đi.

Trong cơn say, tôi cởi phăng chiếc giày cao gót, không chút do dự mà ném thẳng vào mặt bà ta.

“Tha cái con mẹ nhà bà! Bà có cút đi không? Ai muốn tha thứ thì tự mà tha, tôi đây không biết bà là ai! Bà mà còn lải nhải trước mặt tôi, tôi gặp bà lần nào đánh lần đó!”

“Điên rồi, điên rồi! Đồ quỷ say rượu, đồ quỷ say rượu…” Bà ta bị tôi dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy mất.

Lê Cận Xuyên đứng bên cạnh, vỗ tay tán thưởng, giọng điệu mang một sự hài hước không che giấu: “Thế này mới đúng là Chu Thanh mà tôi biết chứ.”

Tôi lúc này mới nhận ra, anh chỉ đứng đó quan sát, tuyệt nhiên không một lời can ngăn, không một hành động giúp đỡ.

Bạn cùng bàn kiểu gì vậy?

Cơn giận bốc lên, men rượu thôi thúc, tôi giơ nắm đ.ấ.m lên, định bụng tính sổ với anh.

“Anh cũng muốn bắt nạt tôi phải không? Anh cũng cười nhạo tôi chứ gì? Anh còn vỗ tay nữa à, tôi vỗ c.h.ế.t anh bây giờ!”

Tôi lao vào, dùng nắm tay đ.ấ.m loạn xạ vào người anh.

Anh cứ thế lặng lẽ chịu trận, đỡ lấy thân hình say khướt của tôi, từng bước dìu về nhà. Anh giúp tôi tháo đôi giày cao gót đã trở thành hung khí, rồi đỡ tôi nằm xuống chiếc giường mềm mại.

Kết quả là, khi cả hai vừa chạm đến giường, chúng tôi đã ngã lăn ra cùng nhau.

“Anh… cũng muốn bắt nạt tôi sao?” Tôi nhìn gương mặt anh ở cự ly gần đến nghẹt thở, giọng nói ấm ức như một đứa trẻ.

“Có được không?” Giọng anh bỗng trở nên khàn đặc, mang một âm hưởng mê hoặc đến lạ thường.

“Không được.” Tôi nghiêm túc lắc đầu.

Thế nhưng, những nụ hôn của anh đã nhẹ nhàng phủ lên môi tôi, dịu dàng mà mãnh liệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ là do men say đã ngấm quá sâu.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn phòng của chính mình, xung quanh là một mớ hỗn độn, và bên cạnh, bóng dáng Lê Cận Xuyên đã không còn.

Tôi đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt nóng ran.

Già thật rồi, uống có chút rượu mà cũng mơ thấy xuân mộng… Điều đáng nói là, nhân vật chính trong giấc mơ lại là người mà tôi vẫn luôn xem như huynh đệ, thân thuộc đến thế, sao tôi có thể ra tay được cơ chứ?

Thật là cầm thú.

Tôi chỉnh lại quần áo, vừa mở cửa phòng, một hình ảnh đập vào mắt khiến tôi sững sờ. Lê Cận Xuyên đang đứng ngay trước cửa, và trên người anh… không có áo.

“Dậy rồi à? Anh chuẩn bị bữa sáng xong rồi.”

Tôi hóa đá tại chỗ.

Nam chính trong giấc mơ xuân đột nhiên hiện ra ngoài đời thực, lại còn trong tình trạng bán khỏa thân. Tôi vô thức liếc mắt xuống dưới, và thứ đập vào mắt là chiếc khăn tắm màu hồng in hình mèo Hello Kitty đang quấn hờ quanh hông anh.

Đó là khăn tắm của tôi.

Tôi sợ đến mức “RẦM” một tiếng đóng sập cửa lại, rồi trốn biệt vào trong phòng.

Phải làm sao bây giờ?

Tất cả những gì xảy ra đêm qua, hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào đây? Giả vờ mất trí nhớ? Hay là đánh ngất anh ấy rồi phi tang? Thật là khó xử quá đi…

Ước gì tôi có thể bốc hơi ngay tại chỗ này.

Ai đó cứu tôi với!

Không ai cứu được tôi. Tự mình gây nghiệt, tự mình phải chịu.

“Em không sao chứ, Chu Thanh? Em có chỗ nào không khỏe à?” Lê Cận Xuyên vẫn đang gõ cửa bên ngoài.

Toàn thân tôi đều cảm thấy không ổn, đành phải thu mình trong phòng như một con rùa rụt cổ. Mãi đến khi Lê Cận Xuyên ở ngoài gấp gáp đến mức suýt phá cửa, tôi mới đành mặt dày bước ra.