“Tôi… tôi vừa đi vệ sinh, bụng hơi khó chịu.” Tôi xoa bụng, ngượng ngùng nói.
“Trong phòng làm gì có nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở ngoài kia kìa.” Lê Cận Xuyên chỉ về phía phòng tắm.
Tôi càng thêm bối rối, theo phản xạ nâng cao giọng.
“Tôi nói có là có! Đây là nhà của tôi mà!”
Anh dường như bị tiếng quát của tôi làm cho giật mình, lặng lẽ quay vào bếp, bưng ra bữa sáng đã chuẩn bị sẵn. Sữa tươi, bánh mì nướng, trứng ốp la, thịt xông khói, yến mạch… Nhiều món thật, chắc anh đã lục tung cả tủ lạnh của tôi ra rồi.
Tôi vừa ăn, vừa âm thầm tính toán trong lòng, làm thế nào để che giấu tội lỗi đêm qua một cách hoàn hảo nhất.
“Ăn sáng xong, em đi với anh đến một nơi.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra lý do thoái thác, anh đã sắp xếp xong xuôi.
“Đi đâu?”
“Anh quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, có thể sẽ giúp được cho em.”
“Ờ… anh…” Tôi liếc nhìn anh, nửa thân trên của anh thật sự quá nổi bật, khiến tôi phải lén nuốt nước bọt. “Anh có thể mặc áo vào được không? Như thế này không hay cho lắm.”
Người này có sở thích gì kỳ quặc vậy? Ăn sáng mà cũng cởi trần!
Anh tỏ vẻ vô tội đến cực điểm: “Áo của anh, bị em xé rách hết rồi.”
Đây… đây là lời gì thế này!
“Khụ… khụ… khụ…”
Một miếng bánh mì mắc nghẹn trong cổ họng tôi, không trôi lên, cũng chẳng trôi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ăn từ từ thôi, có đói đến thế không? Uống ngụm nước đi.” Anh đưa cho tôi một cốc nước.
Uống nước xong, tôi không muốn tiếp tục chủ đề ái muội lúc nãy nữa, liền đứng dậy.
“Tôi ăn xong rồi, anh cho tôi địa chỉ bác sĩ, tôi tự đi được.”
Anh cũng đứng dậy theo.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tám múi cơ bụng của anh, ngầm ra hiệu rằng anh không thể ra đường trong bộ dạng này. Đúng lúc đó, chuông cửa reo, trợ lý của anh mang quần áo đến.
Anh thay đồ xong, trông lịch lãm vô cùng. Tôi không còn lý do gì để từ chối, đành phải cùng anh đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý là một phụ nữ trung niên phúc hậu, luôn nở nụ cười, giọng nói mang âm hưởng dịu dàng đặc trưng của người vùng Giang Nam, nghe rất êm tai. Cô ấy vừa đưa cho tôi xem vài tấm hình, vừa chậm rãi dẫn dắt câu chuyện. Trong căn phòng chỉ có hai chúng tôi, tôi lắng nghe giọng nói ấm áp của cô, và dần dần, tôi đã kể hết.
Từ việc bị bố mẹ bỏ rơi thuở nhỏ, đến những tháng ngày bị bắt nạt ở trường, rồi vụ tai nạn ngoài ý muốn thời đại học, và cuối cùng, là mối quan hệ đầy ngang trái với Minh Hạo…
Nói xong tất cả, tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ bẫng, một sự thanh thản chưa từng có. Không biết từ lúc nào, tôi đã thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen, bên giường chỉ còn lại Lê Cận Xuyên đang ngồi đó.
“Bác sĩ đâu rồi?” Tôi hỏi.
“Cô ấy tan làm rồi.” Anh đỡ tôi ngồi dậy.
“Tôi ngủ hơi lâu thì phải.” Tôi ngại ngùng gãi đầu. “Có làm phiền anh không? Xin lỗi nhé.”
Đã lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ ngon đến vậy. Tỉnh dậy, tôi cảm thấy cơ thể khoan khoái, như được tái sinh.
“Anh không sao. Bác sĩ nói em hợp tác rất tốt, vấn đề cũng không lớn. Cô ấy đã kê đơn thuốc, về nhà anh sẽ giám sát em uống. Uống hết một liệu trình, rồi ra ngoài dạo chơi, hít thở không khí trong lành. Hết liệu trình này, em sẽ hồi phục đáng kể.” Lê Cận Xuyên cầm lấy túi xách, cùng tôi rời khỏi bệnh viện.
“Cảm ơn anh.” Vừa ra khỏi cổng, tôi định lấy lại chiếc túi từ tay anh. “Đã làm phiền anh nhiều rồi, tôi có thể tự về, anh có việc thì cứ đi đi.”