Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 4



 

Chớp lấy thời cơ, tôi giật mạnh cửa, lao ra ngoài như chạy trốn. Tôi lao xuống cầu thang, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn một cách kỳ lạ. May mà lúc nãy tôi chưa kịp thay giày. Đôi giày da cao gót này, một cú giẫm như vậy, chắc chắn là đau thấu xương.

Có đau không? Tôi tự hỏi lòng mình.

Vừa ra khỏi tòa nhà, một cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, cuốn theo những giọt nước mắt nóng hổi mà tôi đã cố kìm nén.

Trong đầu tôi bất giác hiện lên khung cảnh trên xe sáng nay. Anh nói rằng tốt nhất nên là con gái, sau này lớn lên sẽ xinh đẹp giống hệt mẹ nó. Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền để mua một căn nhà lớn hơn, tự tay trang trí một căn phòng công chúa thật lộng lẫy…

“Thế nếu là con trai thì sao?” Tôi đã hỏi.

“Con trai thì càng tốt chứ sao. Việc dạy dỗ thằng bé cứ để anh lo. Con trai phải dạy nó từ nhỏ biết tự lập, dũng cảm, và quan trọng nhất là phải có trách nhiệm…”

“Nếu nó không nghe lời anh, cũng nghịch ngợm ngang bướng như anh hồi bé thì sao?” Tôi cố tình trêu chọc.

“Anh hồi nhỏ ngoan lắm nhé, không nghịch đâu. Không tin lát nữa em cứ hỏi mẹ anh mà xem…”

Dòng ký ức ngọt ngào dừng lại ở đó. Tôi nghĩ đến gương mặt trịch thượng của mẹ Minh Hạo, nghĩ đến lời đề nghị hoang đường của bà, và cơn buồn nôn lại trào lên trong cổ họng.

“Bé yêu, xin lỗi con. Mẹ chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của con, vậy mà có lẽ… mẹ sắp phải từ bỏ con rồi…” Tôi vô thức đưa tay xoa nhẹ lên vùng bụng phẳng lì của mình.

Như thể có linh cảm, bụng dưới của tôi bỗng nhói lên một cơn đau âm ỉ.

“Thanh Thanh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Minh Hạo từ phía sau đã đuổi kịp, anh chộp lấy cánh tay tôi.

“Thanh Thanh, anh không đồng ý chia tay, tuyệt đối không đồng ý. Chuyện của mẹ anh, anh xin lỗi, anh thay mặt bà xin lỗi em.”

“Minh Hạo, buông tay ra đi. Tôi mệt rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa.” Tôi không nhìn anh, giọng nói nhàn nhạt như sương khói.

“Không.” Minh Hạo điên cuồng lắc đầu. “Thanh Thanh, anh yêu em, anh thật sự chỉ yêu một mình em thôi.”

Anh cố gắng kéo tôi vào lòng.

Cảm giác ghê tởm dâng lên tột độ. Tôi dùng hết sức đẩy anh ra, rồi cúi gập người bên vệ đường, nôn khan trong vô vọng.

“Tránh xa tôi ra!” Tôi thét lên, từng con chữ như lưỡi d.a.o cứa vào không khí. “Tôi thấy kinh tởm.”

Nét tổn thương hiện lên trên gương mặt anh, rõ ràng đến mức không gì che giấu nổi.

“Anh sẽ không lại gần, được không? Nhưng Thanh Thanh, em đừng đi. Em có thể nghe anh nói hết được không? Năm năm qua, anh đã luôn tin rằng, trên đời này không một ai có thể hiểu anh hơn em.”

Chỉ một câu nói ấy, vành mắt tôi lại nhòe đi trong màn sương mờ ảo của nước mắt.

Anh vẫn tiếp tục, giọng nói tha thiết như một lời cầu nguyện cuối cùng. “Em còn nhớ đêm đó không? Đêm sinh nhật anh ấy?”

“Hôm đó là sinh nhật anh, nhưng em lại bị kẹt ở công ty đến tận nửa đêm. Anh đã ngồi một mình ở nhà hàng, đợi em trong vô vọng, rồi uống đến say mèm. Chính Đồng Thiển đã đưa anh về. Lúc đó, anh say đến mức không còn phân biệt được trời đất, anh đã lầm tưởng cô ấy… là em.”

“Thanh Thanh.” Anh đưa tay lên, chỉ vào nơi lồng n.g.ự.c mình đang thổn thức. “Nơi này, từ đầu đến cuối, chỉ có duy nhất hình bóng của em. Giữa anh và cô ấy, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nghiệt ngã. Anh cũng không hiểu vì sao cô ấy lại đột ngột xuất hiện ở nhà hàng hôm đó. Sau đêm ấy, chúng ta cũng đâu còn liên lạc gì nữa, Thanh Thanh…”