Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 5



 

Những lời biện bạch sau đó của anh, tai tôi đã không còn nghe lọt nữa.

Bởi vì chính tôi cũng đã nhớ lại cái đêm định mệnh đó. Tôi thật sự đã ở lại công ty, vì một hợp đồng lớn bất ngờ xảy ra sự cố nghiêm trọng. Tôi và hơn mười đồng nghiệp trong bộ phận đã phải thức trắng đêm để cứu vãn tình hình.

Suốt khoảng thời gian đó, Minh Hạo đã liên tục gọi cho tôi. Tôi biết đó là sinh nhật anh, tôi biết anh đang chờ, nhưng đôi chân tôi như bị xiềng xích vào công việc, không thể nào rời đi. Cuộc gọi cuối cùng, tôi nghe rõ men say đã thấm đẫm trong giọng nói anh. Lòng tôi cồn cào lo lắng khi nghĩ đến cảnh anh một mình ở bên ngoài, nên đã vội vàng nhắn một tin cho mẹ anh, hy vọng bà có thể đến và đưa Minh Hạo về nhà an toàn…

Bây giờ thì tôi đã hiểu. Mẹ Minh Hạo, chính bà đã tận dụng cơ hội đó, giăng ra một cái bẫy và gọi Đồng Thiển đến.

Đêm đó, tôi đã giúp công ty tránh được một khoản tổn thất khổng lồ, và ngày hôm sau, tôi được thăng chức. Cũng chính nhờ thành tích đó, tôi đã tạo được tiếng vang trong ngành, và thậm chí còn lọt vào mắt xanh của tập đoàn DL…

“Thanh Thanh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện đứa bé. Anh sẽ cho cô ấy một khoản tiền thật lớn, một sự đền bù xứng đáng. Anh sẽ đích thân đến nhà, cúi đầu xin lỗi bố mẹ cô ấy. Xin em, hãy cho anh một chút thời gian.”

Minh Hạo vẫn đang nói, giọng anh đầy hứa hẹn.

“Anh đã nộp hồ sơ vào DL rồi. Chỉ cần đợi có kết quả, anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Minh Hạo.” Tôi lạnh lùng cắt ngang, nhẫn tâm chặt đứt những viễn cảnh tươi đẹp mà anh đang cố công vẽ vời. “Anh có thể không cần Đồng Thiển, có thể nhẫn tâm chối bỏ đứa con sắp chào đời kia, nhưng còn bố mẹ anh thì sao? Họ là người đã sinh thành và dưỡng dục anh, là m.á.u mủ ruột rà. Vì em mà anh vứt bỏ tất cả, anh có thấy đáng không?”

“Đáng chứ.” Anh đáp không một giây do dự. “Thanh Thanh, chúng ta đã đi cùng nhau bảy năm trời, chẳng lẽ em còn không hiểu tình cảm anh dành cho em hay sao? Hãy cho anh thời gian, anh nhất định sẽ thuyết phục được họ. Còn nếu không thể, anh sẽ chọn em. Thanh Thanh, anh chọn em.”

Nói đến đây, chính anh cũng bắt đầu nức nở.

“Thanh Thanh, tình yêu của chúng ta đã bền bỉ suốt bao năm tháng, đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu bão giông, chỉ còn một bước chân nữa thôi là chạm tới hạnh phúc. Chúng ta thậm chí còn sắp có con của riêng mình. Bây giờ em lại muốn buông tay, em nỡ lòng sao?”

Tôi có nỡ lòng không?

Bàn tay tôi vô thức xoa nhẹ lên bụng, và nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.

Tôi không nỡ.

Tôi nhớ những ngày tháng gian khó nhất, khi hai chúng tôi chen chúc trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông, đêm đêm nương tựa vào những gói mì tôm để sống qua ngày. Vì kiên quyết ở bên tôi, anh đã cãi vã với gia đình, bị cắt đứt toàn bộ viện trợ kinh tế. Khi ấy, chúng tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp, tay trắng chưa có việc làm, lại còn gánh trên vai một khoản nợ khổng lồ. Anh phải đi làm shipper, ngày ngày phơi mặt ngoài nắng mưa. Khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền từ một đơn hàng, anh lại dùng nó để mua cho tôi loại trái cây mà tôi thích nhất. Những quả ngon ngọt ấy, anh không hề nếm thử một miếng, chỉ nói rằng mình không đói.

Thế rồi, tôi thấy anh nửa đêm lén lút dậy, một mình úp vội gói mì tôm… Tôi đã cùng anh ăn mì, và cả hai chúng tôi đã cười với nhau như những kẻ ngốc.