Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 6



 

Khi đó, tôi đã thật sự nghĩ rằng, chỉ cần được ở bên anh, cả đời này ăn mì gói tôi cũng cam lòng.

Năm tôi lên năm, bố mẹ cãi vã rồi dắt nhau ra tòa ly hôn. Không một ai trong hai người họ muốn nuôi tôi. Cuối cùng, tòa án ép mẹ phải nhận, còn bố chu cấp. Nhưng bố chưa bao giờ gửi một đồng nào, và mẹ đã thẳng tay vứt tôi lại cho nhà cậu.

Tuổi thơ của tôi là những ngày sống nhờ ở đậu, không một ai thương yêu, chẳng một người quan tâm. Có món gì ngon cũng không bao giờ đến lượt mình. Chưa từng có ai đối xử với tôi dịu dàng như Minh Hạo. Anh không chê tôi là đứa con gái nhà quê, không chê tôi tính tình lầm lì cô độc. Anh đã theo đuổi tôi ròng rã hai năm trời, ngày nào cũng tìm đủ mọi cách để khiến tôi vui.

Anh đã nói: “Thanh Thanh, anh chưa từng gặp cô gái nào tĩnh lặng như em. Em phải vui vẻ lên, em cười lên trông đẹp lắm.”

Anh tựa như một tia nắng rực rỡ bất ngờ xuyên thủng cuộc đời u tối của tôi. Từ khi có anh, tôi mới bắt đầu cảm thấy cuộc sống này còn có hy vọng, mới bắt đầu mong chờ vào mỗi sớm mai.

Nhưng tia nắng đó, hóa ra không chỉ thuộc về riêng tôi.

“Minh Hạo,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cất lên từng lời một cách nghiêm túc, “nếu việc chúng ta ở bên nhau khiến quá nhiều người phải bất hạnh, nếu hạnh phúc của chúng ta được xây nên từ nỗi đau của kẻ khác, vậy thì chúng ta có thể buông tay được không?”

Cơn đau nơi bụng dưới càng lúc càng rõ rệt, kèm theo đó là cảm giác choáng váng và buồn nôn. Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

“Không.” Minh Hạo điên cuồng lắc đầu. “Anh sẽ không bao giờ từ bỏ. Thanh Thanh, giống như trước đây, em chỉ cần làm tốt việc của mình, còn lại cứ để anh lo. Hơn hai mươi năm qua, em đã phải chịu đựng quá nhiều bất hạnh rồi. Những ngày tháng sau này, anh chỉ muốn em được hạnh phúc mà thôi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời nói sao mà ngọt ngào đến thế, nhưng lý trí lại tàn nhẫn mách bảo tôi rằng, những lời đó chỉ có thể nghe mà thôi.

Tôi thấy Đồng Thiển từ phía sau chạy tới, cô ấy níu lấy tay áo Minh Hạo, đôi mắt ngấn lệ chực trào: “Minh Hạo, anh không cần con của chúng ta nữa sao?”

“Anh xin lỗi.” Minh Hạo cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ấy. “Anh không thể phụ lòng Thanh Thanh được. Anh sẽ đền bù cho em…”

“Em không cần bất cứ sự đền bù nào hết!” Cô ta gằn giọng cắt ngang lời anh, rồi rút từ trong túi ra một con d.a.o gọt hoa quả sắc lẹm. “Minh Hạo, anh biết em yêu anh đến nhường nào mà. Anh không thể bỏ rơi mẹ con em được!”

Nói đoạn, cô ta giơ d.a.o lên, không một chút do dự mà tự cứa vào cánh tay mình.

Tôi thấy chiếc áo lông trắng muốt của cô ta bị rạch một đường sâu hoắm, để lộ ra vết thương hở toang đến tận xương. Lông vũ trắng bay lả tả trong không khí, và m.á.u tươi lập tức nhuộm đỏ cả một mảng áo.

“Em đang làm cái quái gì vậy?” Minh Hạo kinh hoàng gầm lên, vươn tay định giật lấy con dao. “Đưa d.a.o đây cho anh!”

Nhưng cô ta không đưa, mà lại nở một nụ cười rạng rỡ đến kỳ dị.

“Anh vẫn còn quan tâm đến em, đúng không? Minh Hạo, em biết anh không thể nào rời bỏ em được mà. Anh về nhà với em đi, có được không?”

“Thiển Thiển, em đừng kích động. Anh sẽ gọi cho bố mẹ em ngay, bảo họ đến đón em. Vết thương trên tay em phải đến bệnh viện băng bó ngay lập tức.”