Khi "Tiểu Tam" Và Tôi Cùng Có Bầu

Chương 7



 

“Em không muốn đến bệnh viện. Minh Hạo, em chỉ cần anh thôi.” Cô ta dí thẳng lưỡi d.a.o sắc lạnh vào cổ mình, ánh mắt chất chứa một sự tuyệt vọng cùng cực. “Nếu không, hôm nay em sẽ c.h.ế.t ngay tại đây, một xác hai mạng!”

“Em… em đừng kích động…” Minh Hạo cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

“Minh Hạo, anh về nhà với em đi.” Cô ta dùng lực, một vệt m.á.u nhỏ bắt đầu rỉ ra từ vết cắt trên cổ. Cô ấy dường như không hề cảm thấy đau đớn.

“Anh về nhà với em, hay là muốn tận mắt chứng kiến em c.h.ế.t ở đây? Anh chọn đi.”

Cô ta càng dùng sức mạnh hơn. Máu đỏ, tuyết trắng, đôi mắt ngây thơ nhưng lại chứa đầy sự tàn nhẫn quyết liệt, sự tương phản mạnh mẽ đó khiến tôi choáng váng đến xây xẩm mặt mày.

“Anh đưa em về nhà, anh đưa em về nhà.” Cuối cùng, Minh Hạo cũng phải khuất phục. Anh vội vàng đỡ lấy cô ta, nhưng vẫn không quên ngoảnh lại nhìn tôi.

“Thanh Thanh, em về trước đi nhé. Đợi anh.”

Tôi còn cần phải đợi nữa sao? Cơn đau ở bụng dưới quặn lên ngày một dữ dội. Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bấm gọi 120.

“Quần, kéo thấp xuống một chút nữa.”

“Chân, thả lỏng ra.”

“Thả lỏng đi, đừng gồng mình như thế.”

Trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, giọng nói của nữ bác sĩ lớn tuổi vang lên đều đều, vô cảm, hòa cùng tiếng lách cách của những dụng cụ kim loại.

Đứa bé đã không còn. Có lẽ nó cũng cảm nhận được sự chối từ của chính người mẹ này, nên đã chọn cách tự mình rời đi. Nhưng nó không đi một cách trọn vẹn, và giờ đây, bác sĩ đang phải làm sạch tử cung cho tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đau. Một cơn đau xé nát thân thể và tâm can. Tôi cắn chặt môi đến bật máu, quyết không để mình bật khóc thành tiếng.

Ngày hôm đó, tuyết đã rơi rất nhiều. Tôi đã phải một mình trải qua mùa đông lạnh lẽo nhất trong cuộc đời.

Đứa con của tôi đã mất.

Nửa sinh mạng của tôi dường như cũng đã theo nó mà đi. Suốt nửa giờ đồng hồ nằm trong phòng theo dõi, tôi lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Ngay khi hết giờ, tôi lập tức xách túi, chạy trốn khỏi bệnh viện.

Nhưng bên ngoài còn lạnh hơn cả địa ngục. Tuyết rơi dày đặc, trắng xóa, như muốn chôn vùi cả thế giới này. Tôi lê bước trong màn tuyết, đôi chân nặng trĩu như đeo gông cùm. Chẳng biết tự lúc nào, tôi đã ngã gục và mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, không gian xung quanh ngập tràn mùi thuốc bắc nồng ấm.

Nghe các y tá kể lại, tôi mới biết mình đã được viện trưởng của họ nhặt về. Đây là một bệnh viện tư nhân chuyên về y học cổ truyền.

Tôi vốn không thích bệnh viện, nơi này luôn cho tôi một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Vì vậy, khi cơ thể vừa đỡ hơn một chút, tôi liền tìm đến phòng viện trưởng để xin được xuất viện.

Vị viện trưởng trẻ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Anh đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, toát lên khí chất thư sinh, điềm đạm.

“Cơ thể cô còn quá yếu, uống hết số thuốc này rồi hẵng đi.” Đối mặt với lời thỉnh cầu của tôi, anh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên mà thẳng thừng từ chối.

Nhìn chồng thuốc bắc cao như núi trên bàn anh, da đầu tôi bất giác tê dại.

“Cơ thể của tôi, tôi tự biết mà…”

“Nếu không có tôi, cô đã c.h.ế.t cóng trong trận tuyết đó rồi!” Anh đột ngột ngẩng đầu, giọng nói ẩn chứa một tia tức giận.

Những lời định nói ra, tôi đành phải nuốt ngược vào trong.