Phải rồi, trở về thì sao chứ? Ở căn nhà đó, cũng đâu có ai đang đợi tôi.
Thế là tôi an tâm ở lại bệnh viện, gửi một email ngắn gọn xin nghỉ việc cho công ty, sau đó hủy số điện thoại và cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Mỗi ngày, tôi đều ngoan ngoãn uống thuốc bắc thay cơm.
Một tuần sau, khi tôi đến làm thủ tục xuất viện, vị viện trưởng lại đưa cho tôi ba gói thuốc lớn. Anh còn rất tận tâm mà viết ra một danh sách dài những điều cần lưu ý cho tôi. Chữ của anh rất đẹp, nét bút bay bổng như rồng bay phượng múa, nhưng lại quá nghệ thuật, đẹp đến mức tôi không thể nào nhận ra đó là chữ gì.
“Không đọc được à?” Viện trưởng hỏi tôi.
Tôi gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu.
Anh lấy điện thoại ra, đưa mã QR của mình về phía tôi: “Thêm bạn bè đi, tôi sẽ gửi những điều cần chú ý qua tin nhắn thoại cho cô.”
Lòng bàn tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại lạnh ngắt.
“Thôi… không cần phiền đến anh đâu ạ.” Thứ thuốc anh kê đắng đến xé lưỡi, tôi đã định bụng về nhà sẽ vứt chúng đi ngay lập tức.
“Đừng quên, mạng sống của cô là do tôi nhặt về. Tôi phải có trách nhiệm đến cùng.” Giọng anh mang một sự cương quyết không cho phép chối từ. Anh dứt khoát cầm lấy điện thoại của tôi, ép tôi phải chấp nhận lời mời kết bạn.
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua tấm biển chức danh trên bàn làm việc của anh: Viện trưởng, Lê Cận Xuyên.
Cái tên ấy, trùng khớp một cách kỳ lạ với người bạn cùng bàn năm xưa của tôi thời cấp ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Cận Xuyên, dù tuổi đời còn trẻ, lại là một người có trách nhiệm đến mức cực đoan. Ngay khi kết bạn xong, anh đã gửi một loạt tin nhắn thoại dài, dặn dò đủ điều. Tôi vừa bật nghe, vừa lê những bước chân mệt mỏi về nhà.
Thế nhưng, khi vừa về đến chiếu nghỉ cầu thang, một bóng người quen thuộc cuộn tròn co ro trước cửa nhà khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp. Minh Hạo, người anh phủ một lớp tuyết trắng xóa, trông chẳng khác nào một chú chó con bị bỏ rơi.
“Thanh Thanh, cuối cùng em cũng về rồi?” Nghe tiếng chân tôi, anh giật mình đứng phắt dậy, lớp tuyết trên người rơi lả tả xuống sàn.
Chỉ một tuần không gặp, anh như biến thành một người khác. Làn da sạm đi, dáng người gầy rộc, gương mặt vàng vọt hốc hác, râu ria lởm chởm, đôi mắt trũng sâu một cách đáng sợ…
“Thanh Thanh, em đã đi đâu vậy? Anh tìm em khắp nơi. Em có biết anh đã lo lắng đến phát điên không?” Anh bước về phía tôi, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi như một thói quen.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, né tránh.
Bàn tay anh khựng lại giữa không trung. Anh sững sờ nhìn vào khoảng không trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn tôi, đôi mắt chất chứa một nỗi đau không lời: “Thanh Thanh…”
“Chúng ta đã kết thúc rồi, Minh Hạo.”
“Anh không đồng ý!”
“Đứa bé không còn nữa.” Tôi lạnh lùng rút tờ giấy chẩn đoán sau phẫu thuật ra khỏi túi, giọng nói bình thản đến tàn nhẫn. “Tương lai mà chúng ta từng mơ về cũng không còn nữa. Xin anh, từ nay đừng làm phiền cuộc sống của tôi. Cảm ơn.”
Anh c.h.ế.t lặng tại chỗ, toàn thân cứng đờ như một pho tượng.
Tôi không nhìn anh nữa, lẳng lặng tìm chìa khóa trong túi, mở cửa bước vào nhà. Cánh cửa đóng sập lại với một tiếng “cạch” khô khốc, cắt đứt mọi thứ.
Dường như đến lúc này anh mới bừng tỉnh. Anh bắt đầu đập cửa điên cuồng, âm thanh tuyệt vọng vang vọng khắp hành lang.