Giang Nguyên Đồng không cách nào lý giải.
Viên ngọc trai này là hàng thật sao?
Cái tỉ lệ này đây, dù cho ông cụ không phải rất hiểu về ngọc, cũng có thể nhìn ra được nó thuộc loại hình tốt nhất.
Đám Giang Mạn Mạn thì càng giật mình hơn nữa, bởi ngọc trai nha, ngọc trai xinh đẹp như vầy, chính là được dựng dục ra từ trong con ốc biển này à?
Giang Mạn Mạn ngạc nhiên mười phần: "Không phải ngọc trai chỉ có ở trong cái loại trai biển kia sao ạ?"
Giang Nguyên Đồng: "Trong những loại ốc biển khác cũng có tỉ lệ nhất định sẽ có ngọc, chỉ là số lượng rất ít."
Trọng điểm Giang Mạn Mạn để ý tới nằm ở nửa câu đầu của ông cụ: "Vậy chúng ta cũng mau mau đi nhặt ốc biển đi!"
Trương Lưu Vân nhìn trái ngó phải: "Thử xem xem."
Có lẽ là một mảnh địa phương này có phong thủy tốt thì sao.
Đoàn người bọn họ tứ tán ra, bắt đầu tìm kiếm chung quanh hải đảo, sau đó tìm được không ít ốc và sò biển, chẳng qua không có ốc giác như trước đó, cơ mà cũng đã nhặt được không ít chủng loại khác.
Đáng tiếc chính là, bọn họ khui hết tất cả cả trai sò ốc hến biển này ra, chỉ có mỗi Giang Mạn Mạn là may mắn phát hiện được một viên ngọc trai trong một con trai biển. Tuy viên ngọc đó chỉ là một viên ngọc trai nhỏ màu trắng với hình dạng bất quy tắc, làm vật phẩm trang sức thì hơi kém một chút, nhưng mà giữ làm kỹ niệm thì cũng rất không tệ.
Giang Mạn Mạn đã rất vui vẻ: "Con muốn cất nó vào cái hộp nhỏ của con!" Trong cái hộp nhỏ đều là bảo bối của cô bé, cô bé khui nhiều trai và ốc đến thế mới có thể có một viên này, cô bé phải cất giữ nó cho thật tốt!
Sau chuyến đi, Giang Cảnh Du lấy viên ngọc ốc giác này đi đến một cửa hàng châu báu có nhãn hiệu lâu đời tại đảo Minh Châu, nhờ bọn họ hỗ trợ làm thành vòng cổ cho cô.
Đối với viên ngọc tốt như vầy, cửa hàng cũng rất hoan nghênh. Sau khi làm một loạt giám định, bọn họ cung cấp cho Giang Cảnh Du vài mẫu thiết kế, những mẫu thiết kế này là đều là do nhà thiết kế thủ tịch của bọn họ bị kích phát linh cảm mà có, có các phong cách bất đồng cung cấp cho Giang Cảnh Du chọn lựa.
Giang Cảnh Du chọn một mẫu mà mình thích nhất, tiếp sau đó chính là kiên nhẫn chờ đợi thôi.
Bên phía Triệu Kiến Quân đúng thật là không mất bao lâu, chỉ mấy tháng thôi, liền bàn chuyện cưới hỏi rồi.
Triệu Kiến Quân gọi điện về nhà, nói là để hai gia đình gặp mặt một lần, còn về phần hôn lễ thì anh ấy sẽ không làm ở bên ngoài, mà là ở trong quân đội làm hôn lễ tập thể.
Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du dẫn theo cặp song sinh, cùng với cả vợ chồng Triệu Kiến Đan đi cùng.
Quá trình quen biết nhau giữa cặp đôi này thật sự là rất cũ kỹ, chính là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân.
Đối tượng của Triệu Kiến Quân thuộc đoàn văn công, rất được hoan nghênh, trong một lần đi ra ngoài chơi thì gặp phải lưu manh, bị dây dưa lấy, mà vừa vặn Triệu Kiến Quân ở gần đó, nghe thấy tiếng liền đuổi qua bên đó cứu.
Được anh hùng cứu mỹ nhân một lần, Tôn Văn liền để bụng, hỏi thăm người đó với ba của mình, sau đó lại chung đụng một đoạn thời gian, vậy là thành đôi.
Trước kia Triệu Kiến Quân không hề nóng nảy, nhưng mà dưới thế công của cô gái này, chẳng bao lâu anh đã bị tóm lấy.
Cho nên khi đối mặt với ánh mắt chế nhạo của đám em gái, Triệu Kiến Quân đưa mắt nhìn ra xa, xem như cái gì cũng chưa thấy.
Còn đám anh chị em Triệu Kiến Đan thì lại là xem mặt mũi của cặp đôi sắp cưới, nên mới không có cười anh trai nữa.
Nhân sinh đại sự của Triệu Kiến Quân rốt cuộc đã được giải quyết, Giang Cảnh Du cũng làm như lúc Kiến Đan kết hôn hồi trước vậy, cho nhà cửa, còn thêm các loại trang sức nữa.
Những món ấy đều là thành ý mà nhà trai phía bọn họ đưa ra.
Bên nhà gái không nhất định không có, cũng không nhất định là thiếu, nhưng mà bọn họ nên cho thì phải cho, chứ không chính là thất lễ.
Về phần nhà cửa thì bởi vì vợ chồng Kiến Quân đều ở trong quân đội, không dùng tới nhà mới được, nên Giang Cảnh Du đã mua tại một tiểu khu ở phụ cận nhà ba của Tôn Văn, cũng chính là tại thủ đô, để về sau các con muốn lại xử lý hoặc là chuẩn bị cho con cái đi học đều thuận tiện.
—
Khi con gái Trần Thiên Hữu chào đời, Cố Hướng Hưng còn không biết là thân thể con trai hắn ta có chút vấn đề, nên khi nhìn thấy con dâu sinh ra một đứa con gái, hắn ta khuyên con trai sinh thêm một đứa nữa: "Dù sao thì con cũng đã xuống biển rồi, không có cái quy định chỉ có thể được sinh một đứa như hồi trong thể chế, nên sinh đứa nữa đi, không chừng sẽ sinh được con trai."
Hắn ta cho rằng lời của hắn ta có thể được đến sự tán đồng của Trần Oánh, kết quả lại là làm Trần Oánh đè nén phẫn nộ, tức giận bảo hắn ta cút về nhà đi: "Chỉ có anh có mồm thôi! Việc này anh đã quá dài tay rồi, anh đừng có động tới!"
Cố Hướng Hưng không vui: "Cô nói cái gì vậy? Chẳng lẽ nhà họ Trần của cô về sau còn muốn thêm một lần ở rể nữa à?"
Hiện tại hắn ta là được giải thoát rồi, nhưng về sau nếu mà con trai cả của hắn ta cũng như thế, hắn ta cũng không chịu nổi.
Chính hắn ta đã từng làm người ở rể rồi, biết ở rể khó chịu cỡ nào, rất khó lâu dài.
Sinh đứa con trai, là lựa chọn tốt nhất.
Sắc mặt Trần Oánh rất khó coi. Chẳng lẽ chị ta không biết chuyện đó sao? Nhưng như thế chẳng phải là đã được muốn tấc lại muốn một thước à?
Nếu mà sinh thai thứ hai, con dâu sẽ phải bị mất việc.
Hơn nữa lần này con dâu chị ta đã chịu khổ rồi.
Lúc mới đầu khi biết được chuyện ấy nó cũng không có bỏ rơi bọn họ, nên chị ta nào có cái mặt mũi đi nhắc đến chuyện bầu lần 2 kia chứ?
Ấy vậy mà ngay lúc này Cố Hướng Hưng tới nói như thế, rất là chọc ống phổi chị ta.
"Đi đi đi, nhìn thấy anh đã thấy phiền. Anh quản trời quản đất, sao không đi quản cái thằng nghịch ngợm kia nhà anh một chút đi? Đã không phải đứa con nít mới ba bốn tuổi nữa rồi, mà còn y chang trẻ ranh ấy. Tôi cũng đã nghe nói, giáo viên nói nó không để bụng học tập tí nào cả."
Lời này cũng chọc lại ống phổi của Cố Hướng Hưng.
Đứa con trai nhỏ này của hắn ta không thể so sánh với anh chị của nó, dưới mông y như là có đinh đâm ấy, không ngồi được.
Còn thành tích học tập, nếu không phải hắn ta còn đang nhìn chằm chằm, phỏng chừng đã phải đếm ngược rồi.
Nhìn mà hắn ta khó thở bực bội, nhưng lại bất lực.
Hiện tại nghe thấy vợ cũ nói như thế, hắn ta cũng chả còn tâm tình gì đi quan tâm con trai cả, mà khi trở về lại còn nhìn thấy con trai nhỏ nghịch nước, lập tức giận điên người, lấy roi trúc ra, quất vang bôm bốp trong không khí: "Mày đã làm xong bài tập chưa hả?"
Cố Gia Bảo căn bản là không sợ hắn ta, bởi vì nó có mẹ nó ở đây mà, nó gào lên một tiếng: "Mẹ, ba muốn đánh con!"
Và giây tiếp theo, Vương Tiểu Thúy kia đã chạy vèo từ trong bếp ra: "Ai muốn đánh con? Con trai, con yên tâm!"
Ả ta trực tiếp bảo vệ con trai ở trong lòng.
"Anh làm cái gì mà lại muốn đánh con vậy? Con nó còn nhỏ, có cái gì không hiểu thì dạy từ từ."
Cố Hướng Hưng đè nén lửa giận: "Tôi còn dạy chưa đủ nhiều sao? Hơn nữa nó như này còn có thể nói là nhỏ? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không tiền đồ như vầy, cô có thể che chở nó cả đời được à? Nó to đầu vậy rồi, cô cứ luôn nói là tôi đánh nó, nhưng cô nói chút coi là có mấy lần tôi thật sự đánh được nó?"
Giống như lúc này ngày hôm nay đây, hắn ta mới bày ra tư thế thôi, ả ta đã lao tới cản.
Nếu mà ả ta không có mặt cũng không sao, con trai nó cũng chẳng sợ, quay đầu lại chạy biến ngay. Chân cẳng nó nhanh nhẹn lắm, làm hắn ta đều phải lo lắng rằng mình sớm hay muộn cũng có ngày sẽ bị nó chọc tức chết.
Lời đó của hắn ta làm làm cả Vương Tiểu Thúy và Cố Gia Bảo đều không thích nghe.
Vương Tiểu Thúy: "Nếu mà anh nói chuyện đàng hoàng, sao mà con trai sẽ lo lắng anh đánh nó? Con trai mình chỉ là hiếu động một chút, hoạt bát một chút mà thôi, không phải mọi người cũng là như thế à? Nó làm sai chỗ nào?"
"Tôi cũng không có vẫn mãi che chở con trai nha, tôi là không thể nhìn anh hung dữ với con như vậy. Nó đang êm đẹp chơi ở chỗ này, anh hằm hằm dữ tợn cái gì?"
Cố Hướng Hưng: "Nó chỉ biết có chơi, vậy mà cô cũng không quản? Cô nói nó không có sai, sao cô không xem thành tích kia của nó đi? Nó có so với đứa nào thì cũng là cái đứa xếp hạng bét hết! Cô không muốn để con trai về sau thi đậu một cái đại học tốt sao? Chẳng lẽ cô muốn nó giống như tôi, cả đời phải ngồi xổm ở cái xứ đất cằn này?"
Vương Tiểu Thúy: "Chỗ này có chỗ nào không tốt chứ? Rồi cái gì gọi là xứ đất cằn hả? Nơi này cũng rất là tốt rồi. Thành tích của con trai không phải rất tốt, nhưng đó là nó chưa có thông suốt, chờ con học hành rồi, liền thông suốt thôi. Mấy đứa con trai mà, thông suốt khá là trễ."
Vương Tiểu Thúy tất nhiên cũng hy vọng con trai của ả ta có thể có tiền đồ, nên trên mồm thì không chịu thua, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy lời của chồng có đạo lý nhất định.
Vì lẽ đó, ả ta nửa ngồi xổm người xuống, ôn tồn mà thương lượng với con trai của mình: "Con trai à, hôm nay đã làm bài tập xong chưa? Ngoan ngoãn làm bài tập một chút có được không?"
Cố Gia Bảo nhìn thấy mẹ cũng đã 'làm phản', nó không vui, nhưng mà nó biết lúc này nó hẳn là nên ngoan ngoãn một chút, bằng không ba sẽ lại tức giận nữa. Cuối cùng, nó không tình nguyện mà gật đầu, theo đó còn đưa ra điều kiện: "Con muốn ếch xanh nhỏ, cái con ếch xanh nhỏ biết nhảy kia kìa, mẹ mua cho con đi, bằng không con không học đâu."
Vương Tiểu Thúy đang muốn đáp ứng, nhưng đã bị Cố Hướng Hưng cự tuyệt: "Nếu mà lần thi tiếp sau này mày thi được thành tích tốt, ba mới mua cho mày, bằng không thì không mua."
Được rồi. Cố Gia Bảo nhíu mày đáp ứng rồi.
Nhưng mà không được mấy ngày, Cố Hướng Hưng liền thấy con trai hắn ta ở trong nhà chơi ếch xanh nhỏ, hắn ta lập tức giận đến tăng xông: "Ai mua cho mày ? Mau đưa cho ba, không được phép chơi! Không phải ba đã nói là mày phải thi được một cái thành tốt thì mới mua cho mày sao?"
Cố Gia Bảo bị dọa phát hoảng, nó nắm chặt ếch xanh nhỏ trong tay, chạy vào nhà bếp tìm hậu trường của nó: "Mẹ ơi, ba đã về rồi, ba muốn lấy đi ếch xanh nhỏ trong tay con!"
Vương Tiểu Thúy có chút chột dạ: "Món đồ chơi này ai ai cũng có hết, chỉ có con trai chúng ta không có, nên tôi liền mua cho nó."
Vương Tiểu Thúy thấy sắc mặt Cố Hướng Hưng không đúng, nên lại vội vàng đẩy đẩy bả vai con trai: "Con mau bảo đảm với ba đi, nói con sẽ học tập thật tốt, cái này là mua trước thôi, bằng không con phải trả món đồ chơi này lại cho mẹ."
Cố Gia Bảo thấy ba nó đen mặt, nên đáp ứng rồi.
"Con sẽ học tập thật tốt, lần thi sau này sẽ thi tốt hơn lần trước."
Ngoài miệng thì nó đã đáp ứng rồi, nhưng có thể học tập cho tốt hay không thì chỉ có chính nó biết thôi.
Ba mẹ nó cũng sẽ không thật sự làm gì nó, nên vì sao nó phải vất vả đến vậy chứ?
Về phần nói đến tương lai, nếu thành tích học tập của nó không tốt thì phải làm sao ấy à? Không phải nó còn có thể nhận ca lên cương vị của ba nó sao?
Ba của nó chỉ có mỗi một đứa con trai họ Cố là nó thôi, mẹ nó đã nói rồi, hết thảy mọi thứ của ba về sau đều sẽ thuộc về nó, nên dù không có những thứ khác kia, nó cũng có thể sống rất tốt, thế thì cần chi phải vất vả như thế chứ.
Trên đây cũng là một bộ phận ý tưởng của Vương Tiểu Thúy.
Ả ta nghĩ, nếu như con trai ả ta không có cái sợi gân học tập kia, vậy không cần cưỡng chế nó học tập, học tàn tàn là được rồi, bởi về sau nó lại không phải không có việc làm. Chờ về sau con trai trưởng thành rồi, nó còn có anh trai và chị gái có thể giúp đỡ cho. Mặt khác chính là có chỗ dựa lớn nhất kia, cả nhà bác cả của nó đó, nhà bác nó có năng lực đến vậy, tùy tiện để lọt sương sương chút gì từ kẽ tay là đã đủ cho con trai ả ta ăn cả đời rồi.
Cái ý tưởng ấy thì Cố Hướng Hưng cũng có, chẳng qua hơi khác tí chính là hắn ta nghĩ anh trai của hắn ta ý chí sắt đá, không giúp đỡ thì thôi, nhưng mà mấy người anh chị của con trai của hắn ta thì lại khác, đặc biệt anh chị ruột của nó, trên người chảy một nửa dòng máu tương đồng mà, tụi nó đều có tiền đồ, về sau giúp đỡ thằng út một chút, sắp xếp cho nó một công việc tốt tốt để nuôi gia đình, đấy là không thành vấn đề.
Chỉ là làm cha mẹ, có ai không muốn con trai mình càng có tiền đồ nhỉ?
Cố Hướng Hưng nhìn Vương Tiểu Thúy: "Cô không thể quá cưng chiều nó, chẳng lẽ cô chỉ muốn nó trong tương lai vẫn phải mãi nghe lời anh chị nó sống qua ngày? Cô không muốn nó tự mình lăn lộn ra dáng con người sao?"
Vương Tiểu Thúy: "......"
Cái đó tất nhiên là muốn rồi.
*
Khi người đã tới số tuổi nhất định rồi, vậy sẽ không thể tránh khỏi mà nhìn rất nhiều thân nhân mất đi.
Giang Cảnh Du trước hết là nhận được tin ông cậu qua đời. Ông cậu là em trai duy nhất của bà nội cô, ông sống ở thôn Thượng Trang. Cuộc sống của ông cụ thư thái, ở trong nhà thì trông nom mấy đứa nhỏ, hoặc là đi ra ngoài tâm sự với những người khác, hoặc là nằm trên ghế nằm tại nhà hóng gió......
Bên cạnh đều là người nhà của ông cụ.
Ông ấy qua đời đã đột nhiên lại không đột nhiên, bởi vì thân thể của ông ấy trước giờ vẫn luôn không phải quá khỏe mạnh, rất nhiều người đều cho rằng ông ấy không sống nổi đến lúc này, nhưng mà ông ấy đã sống được.
Nói đột nhiên là bởi vì ông cụ này cứ vậy mà ngủ trong một buổi tối không có gì đặc biệt, sáng ra ông ấy đã mãi ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào cả.
Trương Lưu Vân là một cụ bà cảm xúc khá là nội liễm.
Sau khi bà cụ về tới thôn Thượng Trang, cái bà cụ nhìn thấy, chính là em trai đã được đám con cháu bọc chăn thu thập chỉnh tề.
Bà gọi nó, nó sẽ không bao giờ đáp lại nữa.
Trương Lưu Vân không khống chế được mà rớt vài giọt nước mắt, sau đó bà cụ vẫn luôn không chảy giọt nước mắt nào trước mặt mọi người nữa.
Bà cụ không thích rơi lệ trước mặt mọi người.
Từ lúc bà còn rất nhỏ đã biết rơi lệ sẽ không có kết quả gì.
Hơn nữa bà cụ cũng đã có dự cảm từ rất sớm rằng, em trai sẽ rời khỏi thế giới này sớm hơn bà.
Ngày này đã tới, bà cụ khổ sở, lại cũng không khổ sở đến vậy.
Nhìn thấy cảm xúc của bà cụ về tổng thể còn ổn định, những người khác đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không được bao lâu, lại thu được tin dữ.
Ông ngoại Giang Cảnh Du té ngã một cái, nói là không có gì, nhưng mà không bao lâu sau liền không được tốt, Diệp Hồng Tú vội vàng chạy từ thủ đô về quê gặp ba mình một lần cuối cùng.
Còn chưa có đi ra khỏi bi thương, tinh thần của bà ngoại Giang Cảnh Du cũng kém đi từng ngày một.
Chỉ cách nhau có nửa tháng, mà tới 2 tràng tang sự liên tục, làm hai người cậu đều mỏi mệt không chịu nổi.
Diệp Hồng Tú bận bịu hậu sự của cha mẹ xong liền ngã bệnh, bị mọi người vội vã đưa đến bệnh viện.
Giang Cảnh Du canh giữ bên cạnh chăm sóc cho mẹ, bà ấy tỉnh lại, nhìn thấy con gái ở bên cạnh mình, liền bảo nó trở về: "Bên mẹ có ba con đây nè, con đi lo công chuyện của mình đi."
Diệp Hồng Tú hữu khí vô lực: "Chỗ mẹ cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là mệt thôi, để hòa hoãn lại thì tốt rồi."
Giang Cảnh Du nhíu mày: "Mẹ à, mẹ đừng có nói mấy cái đó, mẹ nhanh chóng dưỡng sức khỏe cho tốt là mạnh hơn hết tất cả. Chúng ta cũng đã có đoạn thời gian chưa có trò chuyện cho đã rồi, mẹ không muốn trò chuyện với con sao?"
Diệp Hồng Tú: "...... Mẹ cũng chưa nói là không muốn."
Giang Cảnh Du: "Nếu mà mẹ muốn nói, đừng nói đến mấy cái đó, con có thể phối hợp tốt công việc. Nếu mà thiệt sự có chuyện gì cần con phải đi khỏi đây, con sẽ nói với mẹ."
Giang Minh Trí không hé răng, chỉ ngồi canh ở bên cạnh.
Vợ vừa ngã xuống như này, làm ông ấy hoảng sợ.
Nhanh nhanh lành bệnh đi.
Đừng dọa ông.
Ông nhát gan.
Chờ khi sức khỏe của mẹ tốt hơn một chút, Giang Cảnh Du dẫn theo ba mẹ xuất ngoại.
"Người mất đã đi xa, chúng ta nên nhìn về phía trước. Mẹ cũng chưa từng đi đến quốc gia thằng út đang công tác, đi thôi, chúng ta qua bên kia xem xem thế nào."
Giang Cảnh Du dẫn theo ba mẹ, còn có ông bà nội của cô cùng đi đến đảo quốc nào đó ở ngoài biển.
Nơi này cũng có không ít đồng hương sinh sống, nên sau khi bọn họ tới chỗ này cũng không nhất thiết phải cưỡng cầu có cơ sở ngoại ngữ mới có thể giao lưu với người khác.
Ở đây có kha khá một bộ phận dân cư nói ngôn ngữ giống bọn họ.
Nơi này có bờ cát sạch sẽ ngăn nắp, biển rộng mênh mông vô bờ, bầu không trung xanh thẳm rộng lớn.
Mỗi một hình ảnh thoạt nhìn đều đẹp đẽ y như là những cảnh tượng chỉ có trên poster mới có thể xuất hiện vậy.
Tại một nơi xinh đẹp tráng lệ thế này, tâm tình người ta bất tri bất giác cũng trở nên trống trải lên.
Diệp Hồng Tú được con gái dẫn đi dạo khắp nơi, tâm tình dần dần thoải mái hòa hoãn lại, chậm rãi chấp nhận sự thật rằng ba mẹ mình đều không còn nữa.
Buông bi thương, nhìn hiện tại.
Diệp Hồng Tú cũng thấy được cái vòng cổ ngọc trai mà con gái mang ra tới đó, đúng thật rất là xinh đẹp.
Bà nghĩ có lẽ mình có thể may mắn mà được đến một viên giống vậy ở đây.
Bà bắt đầu đi nhặt ốc giác, chẳng qua bên trong là trống không, chỉ có thịt ốc.
Diệp Hồng Tú lần lượt thất vọng, và sau đó con gái bà dẫn bà đi chọn lựa những con trai ngọc có mang ngọc, tự mình khui trai, có thể khui ra được ngọc trai gì thì xem vận may, chơi cho đỡ ghiền một lần.
Tuy rằng bà không có khui ra được con nào giá trị đặc biệt cao, nhưng mà cũng có thể gom ra số trân châu đủ làm một bộ trang sức.
Sau khi đỡ ghiền rồi, Giang Cảnh Du kéo ba mẹ lặn biển, dẫn bọn họ đi ra biển câu, đi lên trên biển đụng ổ cá thả lưới để thể nghiệm cảm giác vui sướng khi được mùa......
Có một vài trò chơi kích thích không chơi được, nhưng mà chỉ những cái kể trên cũng đã làm người ta không kịp nhìn rồi.
Diệp Hồng Tú và Giang Minh Trí cũng không dám hỏi con gái mình chơi ở mấy chỗ này xài bao nhiêu tiền, bởi đó chắc chắn sẽ là một con số có thể làm bọn họ tắc nghẽn cơ tim.
Vì để trái tim mình dễ chịu hơn một chút, cả hai ông bà lựa chọn không hỏi.
Tận tình vui chơi, quên bi thương, đây cũng là những gì đám Giang Cảnh Tường muốn thấy.
Diệp Hồng Tú liền thật sự tạm thời buông xuống hết thảy mọi chuyện trước, ví dụ như là không biết cháu trai của bà ở bên nhà bà ngoại của nó có quen hay không, rồi còn cái nữa là có phải con dâu lại trầm mê với công việc hay không, không biết nó có đúng giờ trở về ăn cơm hay không, vân vân.
Trong lúc bọn họ nghỉ phép giải sầu đó, Triệu Kiến Đan lại gặp được một người quen, người quen này là một đứa em họ bên nội của cô ấy, con trai của ông chú do bà nội kế của cô ấy sinh, cái thằng này nhỏ hơn cô ấy một tuổi, trước kia cô ấy bị nó bắt nạt không ít lần.
Dù nhiều năm qua đi đến vậy, nhưng khi nhìn thấy được nó, Triệu Kiến Đan vẫn là nhận ra được người này là ai trước tiên.
Triệu Quốc Lượng cũng nhận ra Triệu Kiến Đan.
Cuộc sống của hắn ta cũng coi như là lăn lộn không tệ.
Do có sự chuẩn bị của ông bà nội và cha mẹ, hắn tìm được một công việc ở trong thành, chẳng qua công việc này càng ngày càng không cách nào thỏa mãn hắn, vậy nên hắn liền bán cương vị công việc đó đi, đi tới đặc khu, chuẩn bị bằng vào bản lĩnh của mình xông xáo cho ra trò.
Sau đó nữa hắn may mắn, đi theo được một ông chủ cùng quê, người đó nguyện ý đề bạt hắn, tín nhiệm hắn.
Lần gặp mặt bà chị họ này là một cái ngoài ý muốn.
Số là Triệu Quốc Lượng đi theo bên người ông chủ mình tới tham gia một lễ cắt băng khánh thành, mà người chị họ kia của hắn cũng là đi theo bên cạnh một vị lãnh đạo tới đây.
Nhìn như vầy thì hình như địa vị chị ta cũng không thấp.
Lúc mới gặp Triệu Quốc Lượng chỉ là cảm thấy quen mắt, sau đó khi nghe được tên chị ta rồi, mới chân chính xác nhận được.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ tên của hai anh em đó, hai anh em đó rất may mắn.
Sau khi bác cả qua đời, hai người kia vốn dĩ đều nên trở thành tiểu nô lệ của nhà bọn hắn, giúp nhà bọn hắn cùng nhau làm việc mới phải, nhưng mà lại có một người chạy đến mang hai anh em nhà đó đi, còn lấy đi một bộ phận tiền trợ cấp từ trong tay ông nội nữa.
Cái điểm cuối cùng ấy ông bà nội hắn ta mắng mỏ một đoạn thời gian rất dài.
Mọi người đều nói hai anh em đó là đi hưởng phúc, bọn họ sẽ ăn sung mặc sướng, không chừng người dẫn bọn họ đi kia sẽ còn sắp xếp công việc cho bọn họ nữa.
Từ lúc đó trong lòng hắn đã nhớ thương rồi.
Thật sự sẽ có chuyện tốt như thế à?
Vậy thì nên là của mình mới đúng.
Hắn mới là người được coi trọng nhất nhà họ Triệu, vậy thì có được thứ gì tốt nhất, cũng đều nên là của hắn.
Mà cố tình là hắn không biết được những người đó đã đi đâu rồi, cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nhớ tới, tiếc nuối một phen thôi.
Hiện tại, thoạt nhìn thì cái suy đoán kia đúng là rất chính xác.
Hai anh em nhà đó đúng thật là được dẫn đi qua ngày lành rồi, điểm đó thì chỉ từ trên mặt và làn da trên tay của chị ta là có thể xác nhận, cái nữa chính là vị trí chị ta đang đứng cùng với quần áo và khí độ của chị ta.
Mấy cái này làm Triệu Quốc Lượng rất không dễ chịu.
Sau đó hắn ta tiến thêm một bước tìm hiểu, và biết được chị ta thế mà còn là sinh viên đấy! Còn là sinh viên của mấy lứa thi đại học ban đầu kia nữa!
Sinh viên đó nha, ghê gớm cỡ nào nha!
Hiện tại, sinh viên vẫn là một quần thể không thể trèo cao, ông chủ của hắn muốn chiêu một sinh viên về làm đó, nhưng căn bản là không có ai nguyện ý tới. Có một học sinh cao trung đã không tệ rồi.
Chỉ bằng thân phận này của chị ta, chị ta không cần phải lo không có ngày lành mà hưởng.
Còn chính hắn ta thì lại khác, hắn còn phải dùng các loại phương pháp để chứng minh chính mình, vậy mới có thể vẫn luôn được ông chủ trọng dụng.
Triệu Quốc Lượng cảm thấy tim của mình đều như bị ngâm vào nước muối ấy, rất khó chịu.
Hai anh em kia hưởng ngày lành nhiều năm đến vậy, lại chẳng chút nào nghĩ đến đám thân nhân chung huyết mạch như bọn hắn, thật là quá lạnh bạc!
Ngay cả ông nội, cũng không biết cuộc sống của hai anh em kia tốt đến vậy!
Lúc này Triệu Quốc Lượng đột nhiên nhớ tới, hồi trước chú út hình như có nói là ổng chắc là đã gặp được hai anh em kia, hiện tại nghĩ đến phỏng chừng đúng rồi.
Triệu Kiến Đan ở chỗ này, không biết Triệu Kiến Quân đã đi đâu rồi, nhưng phỏng chừng cuộc sống cũng không kém được bao nhiêu.
Triệu Quốc Lượng về quê một chuyến, hỏi ba mẹ hắn.
"Hồi trước, người mang hai người kia đi là ai? Là thân phận gì vậy?"
Điểm này, ngay cả ông nội với ba của hắn cũng không thế nào nhớ rõ: "Chỉ nhớ rõ là chiến hữu của bác cả con, làm sao vậy?"
Triệu Quốc Lượng: "Con chỉ là muốn biết rõ ràng chút chuyện thôi."
Không nhớ rõ, vậy cũng không sao, hắn ta đi tìm ghi chép là được, bởi vì hồi đó hai anh em kia là ngay cả quan hệ hộ khẩu cũng cùng chuyển đi, vậy thì nếu không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể tìm được ghi chép mới phải.
Hắn ta đi sang bên trưởng thôn hỏi thăm.
Bởi vì hiện tại tại hắn ta từ xứ khác về cũng là ngăn nắp sáng sủa, cái nữa là những tư liệu hắn ta muốn xem cũng chẳng tính là cái gì, nên bên trưởng thôn cho hắn xem.
Ghi nhớ xong địa chỉ và tên họ kia rồi, hắn ta bắt đầu tìm.
Huyện Dịch Thủy, đại đội Thượng Trang, Cố Hướng Hằng.
Đại đội Thượng Trang, Cố Hướng Hằng?
Cái tên này có chút quen mắt à nha.
Hắn đã nghe nói qua ở đâu rồi nhỉ?
Triệu Quốc Lượng tìm một cơ hội đi tới huyện Dịch Thủy, xuống thôn Thượng Trang, sau đó phát hiện ra hắn căn bản là chẳng cần phải đi hỏi thăm thế nào cả, là đã biết được thân phận của Cố Hướng Hằng rồi.
Hắn ta hưng phấn đến cả người đều đang run rẩy.
Đó là một đại nhân vật!
Một đại nhân vật hiện tại đang làm quan lớn tại trên tỉnh thành!
Hiện tại ông ta đã không ở nơi này, rất ít khi trở về, nhưng mà nơi nơi đều có truyền thuyết của ông chú đó.
Vợ của ông ta cũng là một người rất có năng lực.
Còn anh họ và chị họ được hai người đó nhận nuôi kia của hắn ta, họ cũng là nhân vật được không ít người tại nơi này biết đến, ví dụ như hắn ta đã biết được, ông anh họ kia của hắn đã đi vào quân đội làm lính, lại ví dụ như là cả hai anh em kia được vợ chồng người đó xem như con ruột mà nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn chi phí ăn mặc đều ngang bằng với con ruột của hai người kia.
Bọn hắn chính là thân nhân có quan hệ huyết thống đó!!!
Triệu Quốc Lượng nghĩ thế, rồi nghĩ tới tương lai sáng lạn khi làm tốt quan hệ với những người đó.
Hắn ta kích động kiềm chế được, phải tốn một đoạn thời gian rất dài mới bình tĩnh lại.
Không thể xúc động.
Từ chuyện qua nhiều năm đến vậy mà hai người kia cũng không về quê thăm, có thể nhìn ra bọn họ hẳn là có chút oán khí với trong nhà.
Hồi trước thái độ nhà bọn họ đối với hai người đó đúng thật không tốt lắm, chẳng qua cũng đã nuôi lớn bọn họ rồi mà.
Ơn, vẫn là lớn hơn oán chứ.
Nếu nói vậy, nhà bọn hắn nhận sai cho tốt vào, rồi tỏ vẻ nhiều năm qua đều rất là nhớ nhung bọn họ, rồi lại nói thêm mấy lời mềm hóa cho nhiều vào nữa, bọn họ sẽ tha thứ thôi.
Rốt cuộc thì bọn họ là người một nhà, là người một nhà máu mủ tình thâm nha.
Vì thế, Triệu Quốc Lượng sáng tạo ra vài lần trùng hợp gặp mặt. Nếu chị ta có thể nhận ra mình, vậy thì càng tốt hơn.
Chẳng qua, hắn thất vọng rồi.
Những lần trùng hợp mặt đó, đối phương chẳng có chút phản ứng gì khác cả. Nhìn thấy hắn, chẳng khác gì nhìn thấy những người qua đường A ngoài kia hết.
Này đây làm Triệu Quốc Lượng không tự chủ được mà sờ sờ mặt mình.
Hắn hiện tại chắc là khác với hồi nhỏ rất nhiều rồi, nên chị ta đều không nhận ra được.
Đã vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể tự mình chủ động.
Triệu Quốc Lượng chờ ở đối diện một cái tiệm cơm, bởi hắn ta quan sát ra được là ngẫu nhiên Triệu Kiến Đan sẽ cùng đồng nghiệp tới nơi này ăn cơm.
Nhìn thấy Triệu Kiến Đan tiến vào, đợi được một chốc, hắn ta cũng đi vào, rồi nhìn thấy cô ấy đang ăn cơm, hắn ta dừng lại trước mặt cô ấy, lộ ra sự kinh hỉ rõ ràng: "Em rốt cuộc lại gặp được chị rồi! Hồi trước mặt là liền cảm thấy quen quen rồi, sau này lại nghe thấy có người gọi tên chị, em mới nhận ra đó. Thì ra là chị, em là em trai chị nè, em là Quốc Lượng, chị có còn nhớ rõ em chứ?"
Triệu Kiến Đan hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy cái kẻ quấy rầy hứng thú ăn cơm này của mình, cô ấy nói một chữ: "Cút."