Triệu Quốc Lượng không ngờ được Triệu Kiến Đan sẽ cho một câu đáp lại như thế, tươi cười trên mặt hắn ta lập tức cứng lại rồi: "Sao mà chị có thể, sao mà chị có thể......" Hắn ta quét mắt nhìn Triệu Kiến Đan, còn có cả đồng nghiệp bên cạnh cô ấy.
Chị ta không thèm để ý hình tượng của mình luôn sao? Sao mà dám nói như thế trước mắt nhiều người đến vậy, với cái thái độ đó nữa!
Triệu Kiến Đan để ý hình tượng, nhưng mà cũng không có để ý hình tượng đến vậy, cô ấy nâng mi mắt lên: "Đừng có ở trước mặt tao khoe khoang cái trò khôn vặt buồn cười kia của mày, mục đích của mày tao không muốn biết, nhưng mà nó rõ ràng y chang như ngọn đèn duy nhất sáng lên trong đêm tối vậy đó."
Triệu Quốc Lượng duy trì nụ cười tươi trên mặt: "Em có mục đích gì được chứ? Chị, có phải chị hiểu lầm rồi hay không? Em là em trai của chị nha."
Triệu Kiến Đan nhướng mày, vẻ mặt cự tuyệt: "Đừng có gọi tao là chị, mẹ của tao chưa bao giờ sinh đứa em trai nào cho tao hết. Mày lôi kéo làm quen tùy tiện đến vậy, có phải ở đây khắp nơi đều có anh chị, ông cả của mày không?"
"Phụt ——"
Trong đám người dựng lỗ tai lên xem kịch kia có người không nhịn được mà phì cười thành tiếng, sau đó lại bịt kín miệng mình lại, để tránh quấy rầy tới bọn họ.
Sắc mặt Triệu Quốc Lượng đỏ lên: "Sao mà chị lại có thể nói như vậy? Nhiều năm qua đi như vậy, sau khi anh chị được người ta nhận nuôi rồi liền đi luôn chưa từng trở về, nhưng mà máu mủ tình thâm, chúng ta vẫn là người một nhà nha, hay là nói...... chị cảm thấy chênh lệch giữa chúng ta đã quá lớn?" Hắn ta lộ ra biểu cảm khổ sở.
Nghe đến đó, người ăn cơm ở chỗ này đã có phán đoán: Đây là được người trong sạch nhận nuôi rồi liền khinh thường em trai nghèo còn ở dưới quê, là tiết mục chê nghèo yêu giàu sao?
Ai cũng vậy, ngay cả tiếng nhấm nuốt khi ăn cơm cũng thu nhỏ lại, chỉ sợ nghe ít đi tin tức quan trọng gì đó.
Ở cái phương diện nghe bát quái này, không thể không nói, mọi người đều có xu hướng đồng tình kẻ yếu.
Triệu Kiến Đan chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy, bởi trừ bỏ chơi tạt nước bẩn cho cô ấy và dùng đạo đức áp chế ra, thằng này còn có lựa chọn gì khác chứ?
Cô ấy không giận mà ngược lại còn cười: "Thì ra là như thế à, tao còn tưởng rằng mày sẽ nói cái gì chứ, chẳng qua ấy à, tính cách con người tao thiệt sự là từ nhỏ tới lớn đều chưa từng có thay đổi gì, đã lòng dạ hẹp hòi, còn mang thù nữa, chẳng qua hồi trước là dù tao có mang thù hay lòng dạ hẹp hòi cỡ nào nữa cũng vô dụng, bởi bị đánh đến mức xém mất mạng luôn mà, thì càng đừng nói làm chút gì. Có điều cũng may mắn rồi, hiện tại đã khác."
Cô ấy sẽ trả thù.
Lúc này Triệu Quốc Lượng đột nhiên có chút bất an: "Chị à, chị nói cái gì vậy chớ, hồi trước ông bà nội đánh chị thiệt, nhưng mà bọn họ cũng biết sai rồi, chị xem trên phần bọn họ đã lớn tuổi rồi, tha thứ bọn họ đi. Em thay thế bọn họ nhận sai với chị, chị muốn thế nào mới sẽ tha thứ cho bọn họ? Bọn em đều sẽ nỗ lực thỏa mãn chị, chỉ cần chị có thể hả giận."
Hắn ta thả tư thái rất thấp, nhưng mà đối với Triệu Kiến Đan mà nói, chỉ nói nói có mấy câu thôi, vậy mà đã muốn nhẹ bay bay bóc cho qua những cực khổ mà anh em bọn cô phải chịu à?
Hiện tại trên người cô ấy còn lưu lại mấy vết sẹo trước kia đây.
Triệu Kiến Đan đứng dậy: "Công đạo tự ở trong lòng người, mày có nói nhiều hơn đi nữa cũng không cách nào che giấu sự thật rằng, cả nhà mày đều là cái lũ đỉa hút máu. Bây giờ mày còn muốn đến hút máu tiếp à? Đang ban ngày ban mặt, đừng có vội đi nằm mơ đến vậy."
Cô ấy nâng cằm lên, liếc xéo hắn ta, khí thế mười phần.
"Ông chủ, ghi trên sổ của tôi."
Nói xong thì quay đầu đi ngay.
Dưới ánh mắt tiếc nuối của những thực khách khác, tràng kịch này tạm thời hạ màn, dù bọn họ muốn biết chuyện tiếp sau đó, nhưng cũng không có ai hảo tâm đi nói cho bọn họ.
Triệu Quốc Lượng: "......"
Sao mà người này lại không ra bài theo kịch bản chứ.
Hắn ta cũng đã nói vậy rồi, chẳng lẽ chị ta không muốn xả một hơi sao?
Chỉ cần chị ta xả ra một hơi này, lại bảo ông nội tới đây bán thảm một cái, chị ta cũng sẽ liền buông chút khúc mắc trong quá khứ đó đi.
Mặc kệ nói thế nào đi nữa, người đều chú trọng căn nguyên, chị ta họ Triệu, là cháu nội của ông nội, đấy là ràng buộc không dứt bỏ được.
Cơ mà cái bộ dáng dầu muối không ăn này của chị ta hiện tại, thiệt làm hắn ta có chút lưỡng lự.
Kế tiếp nên làm như thế nào nhỉ?
Sau đó Triệu Quốc Lượng liền nhận được tin dữ — ông chủ của hắn, ông chủ cùng quê với hắn, người coi trọng hắn và đề bạt hắn, không cần hắn nữa, bảo hắn cuốn gói.
Triệu Quốc Lượng hỏi vì sao, ông chủ của hắn còn không chịu nói, hắn ta phải tốn mấy ngày đi đánh bài cảm tình, mới làm ông chủ hắn ta ấp úng mà để lộ ra một tin tức: Một đám hàng của ông ấy bị chặn, chặn lại trên nửa đường.
Thủ tục đúng là có chút vấn đề, nhưng mà trước kia đều có thể qua.
Bây giờ nếu mà đi bù lại thủ tục, vậy thì thời gian cần tiêu tốn không phải một ngày hai ngày là được.
Lô hàng kia vẫn luôn bị đè lại, ông ấy không thể giao hàng kịp lúc, mà nhiều một ngày thì sẽ nhiều thêm một bút tiền thế chấp vì giao hàng chậm, nếu mà để thời gian dài, lô hàng này sẽ nện ở trong tay, ông ấy còn phải trả tiền vi phạm hợp đồng nữa.
Ông ấy vội không ngừng tặng lễ cho người mong người ta giơ cao đánh khẽ, kết quả đối phương không nhận lễ, nhưng thật lại có nói chút nguyên nhân.
Ông ấy như này là đắc tội với người khác, nếu mà không muốn dính thêm một lần nữa, vậy thì phải phân rõ giới hạn với người nào đó.
"Cậu đắc tội với ai vậy?"
Triệu Quốc Lượng đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, kêu gào oan uổng với ông chủ của hắn: "Ông chủ, tôi đại khái biết là ai làm rồi."
"Là ai?"
"Là chị của tôi ạ."
"Chị ruột hả?"
"Là chị họ bên nội ạ."
"Vì sao vậy?" Ông chủ của hắn ta đánh giá Triệu Quốc Lượng từ trên xuống dưới một chút: "Từ khi nào cậu lại có một người thân thích có năng lực đến thế? Còn đắc tội cô ta nữa vậy?"
Ông ấy cũng kiếm lời không ít tiền rồi, nhưng mà đối với những người kia, ông ấy cũng sẽ không làm ra chuyện gì mạo phạm nha.
Bởi giống như lúc này này, người ta chặn đầu ông ấy một phát, có vấn đề gì không?
Không có vấn đề gì hết á.
Nhưng chính ông ấy đều phải sắp sửa mù đầu rồi.
Triệu Quốc Lượng vội vàng giải thích một chút: "Dạ người chị này đã rất nhiều năm rồi không liên hệ với nhà tôi, hồi trước có chút hiểu lầm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với chỉ. Chuyện lần này nhất định là hiểu lầm, ông chủ, xin chú cho tôi thêm một cơ hội với."
Hắn ta mà bị xào con mực rồi thì không nhất định còn có thể may mắn mà được ông chủ mới coi trọng như này, có được ngày lành phong cảnh như này nữa đâu.
Nhưng mà ông chủ của hắn ta lại không muốn bồi hắn ta chơi: "Nếu mà là anh chị em ruột rà, có cái gì mà không thể nói rõ? Cậu còn lo lắng tiền đồ được à? Cậu trực tiếp bảo chị cậu sắp xếp cho cậu một nơi tốt không phải được rồi sao."
Ông ấy không ngờ được thuộc hạ của mình có một tổ tông không động chạm tới được.
Triệu Quốc Lượng: "Ông chủ, không phải......"
Nhìn bóng dáng ông chủ rời đi, Triệu Quốc Lượng khóc không ra nước mắt.
Triệu Kiến Đan sẽ sắp xếp cho hắn ta một công việc ư?
Chỉ với tình hình trước mắt mà xem, không phải rất lạc quan à.
Dự cảm của Triệu Quốc Lượng đúng rất chính xác, chỉ là hắn ta lại hi vọng cái dự cảm ấy càng sai lầm càng tốt, bởi giờ Triệu Kiến Đan thật sự xem hắn ta là kẻ thù rồi.
Triệu Kiến Đan không chỉ làm ông chủ của hắn ta thổi bay mất việc làm của hắn, những phương diện khác cũng không thuận lợi —
Chủ nhà nơi hắn ta đang ở trọ nói không cho hắn thuê ở, bảo hắn nhanh nhanh tìm chỗ khác dọn đồ đi đi, bằng không sẽ ném văng đồ đạc của hắn ra đường.
Hắn đi tìm việc làm khác, lại như đá chìm đáy biển.
Sau đó Triệu Quốc Lượng lại đi tìm đơn vị của Triệu Kiến Đan, tìm cô ấy để hòa giải. Hắn ta hạ quyết tâm, phải ra vẻ càng đáng thương hơn một chút, nhất định phải làm cô ấy nhả ra một hơi này, tương lai về sau còn dài.
Chỉ là có nhiều tính kế hơn đi nữa, cũng chả được cái tác dụng gì, bởi hắn ta không gặp được người muốn gặp.
Lúc này hắn ta cũng nổi máu tàn nhẫn lên rồi: Chị không muốn nhìn thấy tôi đúng không? Vậy thì tôi để cho chị không thể không gặp!
Hắn ta trở về mang theo ông nội Triệu Đại Phúc của mình tới đây luôn, bảo ông ta đến trước mặt đơn vị của Triệu Kiến Đan bán thảm với mọi người.
Khi mà một ông cụ tóc hoa râm đầy đầu, cộng thêm hàm răng cũng không còn được mấy cái đứng ngoài cửa đơn vị nói cháu gái mình không hiếu thuận ấy à, sẽ rất dễ gợi lên lòng đồng tình của mọi người.
Cũng giống với Triệu Quốc Lượng, ông nội Triệu Đại Phúc của hắn cũng cảm thấy chuyện về hai anh em Kiến Đan không hợp lý —- Nếu không phải cháu nội đã nhắc với lão ta, lão ta đã quên bẵng đi hai anh em kia rồi, mà kết quả lại phát hiện cuộc sống của hai đứa nó thật là quá tốt.
Không có thiên lý.
Cuộc sống của tụi nó tốt lành đến như vậy, vậy mà lại không đỡ đần nhà mẹ đẻ.
Con nhỏ đó không phải công bộc của nhân dân à? Sao mà nó còn có thể yên lành mà ngồi ở bên trong đó? Nó phải đi ra đây!
Nó đã có tiền có địa vị rồi, tất nhiên phải kéo nhà mẹ đẻ một phen chứ. Em trai nó còn chưa có kết hôn này, cần phải mua nhà. Cháu trai với cháu gái của nó còn chưa có đi học, cần có học phí. Còn có lão ta nữa, lão ta là ông nội ruột của nó, ở dưới quê ăn rau xanh, còn nó ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, cái này thích hợp sao?
Tất cả đều là những chỗ mà nó phải ra sức cống hiến.
Triệu Đại Phúc cảm thấy yêu cầu của lão ta cũng không cao, chỉ cần Triệu Kiến Đan cho một số tiền giúp bọn hắn về quê vào trong thành mua một căn nhà, rồi lại lấy ra một nửa số tiền lương của mỗi tháng của nó cho lão ta là được, mấy đứa cháu gái khác của lão cũng làm như thế đấy.
Lão ta còn để lại cho mấy đứa nó một nửa kia kìa, cũng đủ cho tụi nó chi tiêu rồi.
Đã biết đơn vị của con cháu nó ở đâu rồi, nó có trốn nữa cũng vô dụng, vậy là lão ta liền tới cổng đơn vị của cháu gái ngồi bất động.
Lão ta cũng không tin, lắm người ra ra vào vào như thế này, mà không có một ai là lãnh đạo của nó. Nếu như nó không muốn tiền đồ của mình bị ảnh hưởng, vậy thì nó cần thiết phải đi ra gặp lão ta, thỏa mãn yêu cầu của lão ta.
Làm như thế thì trực tiếp mạnh bạo rồi, nên Triệu Quốc Lượng có chút lo lắng. Chẳng qua khi nhìn cái bộ dáng thề son sắt chắc ăn của ông nội, hắn ta nghĩ có lẽ cũng có thể thành công, nên không có nói cái gì nữa.
Nhưng chung quy vẫn là không thành công.
Ông nội hắn ta đi một lần, đợi cả một ngày, nói đến khô cả da mồm, nhưng không vào được, cũng chả có ai đi ra. Lão ta cũng không phải không muốn nằm dưới đất lăn lộn gào khóc, chỉ là vừa làm như vậy, bảo an bên trong liền nói muốn tống lão ta đi vào cục cảnh sát, nên chỉ có thể lựa chọn phương thức hơi văn nhã một chút mà biểu đạt sự bất mãn của lão.
Ngày đầu tiên, bất lực trở về.
Triệu Đại Phúc: "Không có sao hết, mới ngày đầu tiên thôi, ngày mai ông còn tới nữa!"
Triệu Quốc Lượng: "Dạ được đó!" Và sau đó hắn ta đã bị trùm bao tải tẩn cho một trận.
Mặt của hắn ta đã bị đánh thành cái đầu heo rồi.
Hắn ta không biết là ai ra tay, còn đang nghĩ liệu có phải là ngoài ý muốn, là hắn ta đắc tội ai hay không? Cái này không phải không có khả năng.
Nhưng ngày hôm sau, khi ông nội hắn đi lần thứ hai, lúc về hắn ta lại bị đánh một trận. Lúc này là chân của hắn ta thiếu chút nữa cũng bị đánh gãy luôn, khi đi đường khập khiễng, chật vật mười phần.
Không cần đến lần thứ ba, Triệu Quốc Lượng liền biết là ai làm.
Hắn ta đi báo cảnh sát, bảo cảnh sát đi bắt chị ta lại, nhưng mà hắn ta lại không có chứng cứ, hơn nữa đối phương còn có nhân chứng nữa, mà còn không chỉ một nhân chứng nữa kìa.
Không chỉ có Triệu Kiến Đan, ngay cả chồng chị ta cũng không có rảnh đi một mình, vậy thì là ai làm được?
Triệu Quốc Lượng vác cái mặt đầu heo đi đến, thiếu chút nữa nước mắt vung vãi tại trận: "Chính là đám chị ta làm, chắc chắn là chị ta làm! Mấy anh nhanh nhanh đi bắt chị ta lại đi chứ! Chị ta thế này là phạm pháp! Mấy anh không đi bắt, chính là quan lại bao che cho nhau!"
Cảnh sát: "......"
Cái này là thật sự khuyết thiếu chứng cứ, hơn nữa...... Mấy vết thương này trông thì nghiêm trọng, nhưng mà trên thực tế lại không có bị thương vào bên trong, có đi nghiệm thương thì cũng chỉ là vết thương nhẹ thôi.
Triệu Quốc Lượng: "......"
Như này mà còn vết thương nhẹ?
Hắn ta khóc thiệt rồi.
Đây tuyệt đối là quan lại bao che cho nhau!
Nếu mà ông nội còn đi thêm lần thứ ba nữa, vậy có phải là hắn ta sẽ còn bị đánh thêm một trận nữa không? Nếu mà lại thêm lần nữa, hắn ta không dám bảo đảm là chân mình có bị đánh gãy thật hay không nữa.
Nhưng nếu cứ vậy mà từ bỏ, Triệu Quốc Lượng lại không cam lòng, Triệu Đại Phúc cũng không cam lòng.
Nhìn bộ dáng thảm hại này của cháu nội, lão ta cắn chặt răng: "Để ngày mai ông đi thêm lần nữa, ông đi kiếm lãnh đạo của nó cáo trạng! Con nhịn một chút đi."
Nhịn một chút đi?
Triệu Quốc Lượng: "......" Ông nội ơi, đây là không có đánh lên trên người của ông, nên ông còn chưa biết đau thịt đúng không?
Hắn ta há miệng thở dốc, nhưng rốt cuộc vẫn là không có phản bác.
Chỉ là hắn ta không có thành công.
Trước lúc đám bọn hắn đi, bọn hắn nhận được điện thoại từ dưới quê gọi tới, nói ba Triệu Quốc Lượng té ngã một cái nhập viện rồi.
Chẳng lẽ đây lại là Triệu Kiến Đan động thủ?
Chị ta thật là quá đáng quá rồi, không chỉ xuống tay với hắn ta, còn động thủ với ba của hắn nữa. Nếu cứ vậy xuống nữa, liệu có phải chị ta sẽ còn động thủ luôn với ông nội hay không?!
Với cái tuổi này của ông nội, nếu mà thật sự bị đánh một trận, vậy thì có còn mạng nữa không?
Triệu Quốc Lượng mang theo ông nội cùng nhau đi về quê. Bọn hắn vẫn là quý trọng mạng nhỏ của mình đi.
Triệu Kiến Đan biết, muốn giảng đạo lý với cái đám người kia là vô dụng.
Mấy người đó không biết nếu tìm tới cửa thì cô ấy sẽ không chào đón bọn hắn à?
Biết chứ.
Chỉ là những ích lợi mà bọn hắn nhìn thấy đã làm bọn hắn cố gắng bỏ qua và xem nhẹ những gì được bày ra rất rõ ràng.
Nhìn bộ dáng Triệu Quốc Lượng da thì xanh, mặt thì sưng phù kia, Triệu Kiến Đan được xả một cục tức.
Vén tay áo lên, cô ấy nhìn một vết sẹo trên tay của chính mình. Vết sẹo này là do hồi trước, khi mà cô đói cực kỳ mới trộm một củ khoai lang khô ở trong bếp, bị ông nội đánh.
Nếu không phải ông ta đã lớn tuổi, cô ấy sẽ thật sự đánh lại về cho đủ.
Chẳng qua không thể đánh ông già, nhưng Triệu Quốc Lượng tuổi trẻ khỏe mạnh thì lại được.
Cha nợ thì con trả, huống chi trước kia cô ấy cũng không ít lần bị hắn ta bắt nạt.
Đây chỉ là một chút lợi tức thu muộn của cô thôi.
Chuyện này Triệu Kiến Đan không có nói với mấy người Giang Cảnh Du, là sau khi đã xong việc một đoạn thời gian rồi, chính cô ấy không cẩn thận nói lỡ miệng, Giang Cảnh Du mới biết được.
Cô thấy đau lòng cho Triệu Kiến Đan.
"Đơn vị của con nói như thế nào?"
Triệu Kiến Đan: "Mấy cái trò mà đám người kia làm là vô dụng, chuyện quá khứ của con, người trong đơn vị của con đều biết rồi, bọn họ đứng về phía con."
Cô ấy không ngại vạch trần vết sẹo của mình với người khác, bởi vì cô ấy không muốn để cho lũ người kia chiếm được chút chỗ tốt nào.
Con người rất là phức tạp.
Có vài người biết được rồi sẽ đồng tình cô ấy.
Có vài người thì lại khinh thường cô ấy.
Nhưng mà mục đích của cô ấy đã đạt tới rồi – sau khi cô ấy nói ra nguyên nhân, lại nói ông nội cô ấy đã một đống tuổi rồi mà lại khóc lóc kể lể nói cô ấy không đúng là không được.
Dù cho thật sự có mấy cái người ôm ý tưởng kiểu 'Đều là cha mẹ, đều là trưởng bối' kia, dưới thái độ rõ ràng của cô ấy, cũng đều câm miệng lại.
Chỉ vậy là đủ rồi.
Xong việc rồi Triệu Kiến Quân cũng biết chuyện đó, sắc mặt của anh ấy rất khó nhìn.
Đây là lần thứ hai.
Mỗi một lần đám phiền toái kia đều là tìm đến bên chỗ em gái, sau đó em gái phải tự mình giải quyết. Người làm anh cả như anh ấy thật vô dụng.
Triệu Kiến Quân rút một đoạn thời gian về lại cái thôn kia.
Lúc mới đầu, ông nội cùng với cái đám gọi là thân thích kia còn cáo trạng với anh ấy, cho rằng là anh ấy muốn nhận tổ quy tông.
Anh ấy khác với em gái của mình, trên tay anh ấy đã thấy máu rồi, nên sau khi phát nổ một trận, cho đám người kia một bài học thật sâu sắc rồi, từ đó về sau là tên của hai anh em bọn họ đã thành cấm kỵ của nhà họ Triệu, ai cũng không dám nhắc tới.
Trừ bỏ cho đám người kia một bài học sâu sắc ra, Triệu Kiến Quân còn vươn tay giúp đỡ những người mà anh ấy nhớ là đã từng giúp đỡ anh em bọn họ, anh ấy chỉ điểm cho bọn họ, để cho bọn họ được sống cuộc sống tốt.
Theo góc độ của đám Triệu Đại Phúc mà xem, những người kia vốn là người ngoài, mà hiện tại nhờ có sự trợ giúp của cái thằng sát tinh kia nên lại còn sống tốt hơn cả người nhà họ Triệu, mà bọn hắn trừ bỏ đỏ mắt ghen ghét ra thì không làm được cái gì cả, ngay cả lời oán giận trước lúc tuột ra khỏi miệng cũng phải nhìn chung quanh xem có người hay không.
Ngày qua ngày, không trầm cảm cũng phải trầm cảm.
*
Từ sau khi tốt nghiệp rồi, Cố Thịnh đã bị ba mình ném xuống cơ sở.
Cố Thịnh từ nhỏ tới giờ chưa từng chịu khổ cực gì, tuy nói đã từng làm những việc nhà nông, nhưng mà vẫn là không thể so sánh với những người nghèo khổ thật sự kia. Hơn nữa hai anh em bọn họ được đi học khá là sớm, ở dưới cơ sở tôi luyện nhiều thêm mấy năm sẽ có lợi cho anh ấy.
Vì thế, sau khi tốt nghiệp, anh ấy liền xuống một cái thôn trong núi nào đó ở Tây Bắc.
Nơi này thật sự rất khổ á, thật sự mặt chấm đất, lưng hướng lên trời, thời tiết còn ác liệt, như thiếu nước này, gió cát này, còn cả bão cát nữa. Nếu như mà trời mưa mà lớn hơn chút, sẽ còn dễ xuất hiện những tai họa khác nữa, ví dụ như là sạt lở đất.
Đất đai thế này, để cho người dân sống ở đây được lấp no bụng mình cũng không dễ dàng rồi.
Anh ấy ở chỗ này chừng ba năm.
Khi anh ấy từ xứ này đi ra, Cố Hi nhìn thấy bộ dáng của anh trai đều phải giật mình: "Anh ơi, mấy năm nay anh thiệt sự là chịu khổ rồi."
Ôi cái gương mặt này đã bị gió cát ủ chín được mấy tuổi rồi, chẳng qua khí chất trên người anh trai cũng đúng thật là đã trở nên càng thêm ổn trọng: "Xem ra thì anh cũng đã thu hoạch không nhỏ."
Cố Thịnh gật gật đầu: "Còn em thì sao? Thế nào rồi?" Trong ba năm này, số lần anh ấy về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay, gặp mặt em gái, trong hoảng hốt, hình như lần gặp mặt trước đó cũng là vào nửa năm trước rồi.
"Em thế nào à?" Cố Hi than một tiếng, "Em khá tốt."
Mấy năm nay cô ấy bận rộn thì bận rộn, nhưng mà mức sống là thật sự chẳng thế nào làm cô mệt cả, còn chạy khắp nơi từ trời nam biển bắc nữa, chẳng qua...... Cô ấy sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ mái tóc vẫn còn rậm rạp của mình.
Cô ấy còn trẻ, nhưng mà cứ luôn lo lắng trên mặt mình sẽ có nếp nhăn, lại lo lắng liệu tóc của mình có bị chính cô ấy kéo cho trọc không.
Từ điểm đó mà xem liền có thể nhìn ra được là, mấy năm nay cô ấy cũng không dễ dàng gì.
"Mấy tháng trước em nuôi một con chó, là em ôm nó về, cũng là em mua ổ chó với đồ ăn cho chó cho nó luôn, nhưng mà lúc em về nhà, nó không nhận ra em, còn sủa em một đoạn thời gian khá lâu."
Cố Thịnh nhướng môi lên: "Em còn có lòng nhàn rỗi đi nuôi chó, xem ra vẫn là không đủ bận rồi."
Cố Hi: "???" Đây là anh ruột á hả?
Hai anh em giao lưu cảm tình một phen cho đã.
Không được bao lâu, một cặp cô dâu chú rể nâng ly rượu tới đây.
Hôm nay hai anh em bọn họ tề tụ ở chỗ này là vì tham gia hôn lễ của chị họ mình.
Trần Thiên Tình kết hôn rồi, đối tượng của cô ấy là nghiên cứu viên chung một trường đại học với cô ấy, hai người họ là sư huynh muội.
Cảm tình giữa bọn họ rất tốt, chẳng qua trước đó hai người họ bởi vì bận rộn lo liệu sự nghiệp riêng phần mình, nên mới lùi lại thời gian kết hôn, tới lúc này mới bù lại cái nghi thức này. Nói là bù nghi thức, đấy là bởi vì hai người bọn họ đã lãnh chứng trước đó rồi.
"Chị, anh rể, chúc hai anh chị ngày sau trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm. Anh rể, đằng sau lưng chị em có đám tụi em, còn rất nhiều người nữa, nếu mà anh dám có lỗi với chị ấy, anh cần phải suy nghĩ nhiều vào đó." Cố Hi nói 'lời tàn nhẫn', chú rể gãi gãi cái ót, có chút hàm hậu nói: "Anh sẽ không bắt nạt cô ấy, không có ngày đó."
Sau đó anh ấy lại nhỏ giọng nói thầm: "Chị của em không có bắt nạt anh đã không tệ rồi."
Lời đó làm Trần Thiên Tình không níu được sự cảm động trên mặt mình, bật cười: "Anh đủ rồi nha, em cũng không có bắt nạt anh như thế nào nha."
Ngụ ý chính là có bắt nạt.
Cảm tình của hai người họ rất tốt.
Cố Thịnh và Cố Hi liếc nhau, đều nhìn ra được điểm đó, tươi cười trên mặt hai anh em cũng càng chân thành hơn.
Cảm tình giữa cặp cô dâu chú rể này không lừa được người trẻ, vậy thì càng không lừa được người từng trải.
Giang Cảnh Du nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Thiên Tình, cô cũng cười theo.
Trần Oánh nhìn tươi cười hạnh phúc trên mặt con gái thì ngẩn ra một chút, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng ôm cháu gái, sau đó lại nhìn thoáng qua con gái út.
Con gái lớn chung quy vẫn là xa cách chị ta.
Chị ta đã đi theo con trai sinh sống ở thành phố, tới hỗ trợ chăm cháu gái.
Con gái lớn thì gả ở tỉnh thành, sinh sống ở tỉnh thành.
May mắn bên người chị ta còn có một đứa con gái út, về sau nhất định phải để cho con gái út tìm đối tượng ở gần đây mà gả mới được.
Cô dâu chú rể đi kính rượu cho mỗi một bàn khách. May mắn đây là rượu nho, hàm lượng cồn không cao đó, chứ không với cái cách uống này thì sớm đã say rồi.
Chờ khi tiệc cưới kết thúc, trở về nhà rồi, Giang Cảnh Du nhìn Cố Thịnh và Cố Hi, bắt đầu đàm luận về vấn đề đối tượng: "Nhìn dáng vẻ hạnh phúc đó của chị tụi con, mấy đứa có tin tức tốt gì muốn nói cho ba mẹ biết không? Nếu mà có thì cũng không cần lo sẽ làm ba mẹ sợ."
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, Cố Hi cực kỳ cạn lời: "Mẹ ơi, cả ngày con làm cái gì bộ mẹ còn không rõ ràng lắm sao?"
Cả ngày cô ấy đều bận rộn, nào có rảnh mà đi yêu đương chứ hả.
Cố Thịnh cũng lắc đầu: "Bên con cũng không có tin tức tốt gì."
Cố Hướng Hằng cùng Giang Cảnh Du liếc nhau.
Trước hết là nhìn về phía Cố Hi: "Con đúng là bận, chẳng qua tháng trước con đi đảo Minh Châu không có làm cái gì đó chứ?"
Cố Hi hiểu rồi, Cố Hi chống trán: "Con chỉ là cùng với đám bạn đi làm nóng sân khấu cho người ta thôi, ba mẹ đừng có nghĩ quá nhiều."
Cô ấy kiên định lắc đầu.
Lời đó của cô ấy làm Cố Hướng Hằng an lòng: "Không có là được rồi. Con gái à, nghe lời, nếu mà tìm đối tượng, chúng ta hãy đứng đứng đắn đắn mà tìm một đối tượng tốt, đừng có đi xằng bậy với mấy người không thích hợp kia." Anh tận tình khuyên bảo: "Không phải nói là ở trong hoàn cảnh như thế không có người tốt, nhưng mà mình hà tất đi đãi vàng trong đống phân người chứ, trực tiếp đi vào mỏ vàng tìm vàng thật không tốt sao?"
Cái so sánh đó làm Cố Hi bày vẻ mặt ghét bỏ: "Ba, ba so sánh kiểu gì vậy."
Cố Thịnh không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Ba à, ba nói chuyện với con gái ba thiệt sự là chẳng có chút gánh nặng gì cả."
Nếu như mà bị người ngoài thấy được người cha ít khi nói cười trong mắt bọn họ là bộ dáng này, nhất định sẽ tiêu tan ảo ảnh.
Bên Cố Hi không có nghi vấn gì rồi, tiếp theo đây chính là Cố Thịnh.
Anh ấy nói không có tin tức tốt, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đều thấy tâm tình phức tạp, bởi vì Ôn Liên cũng đi theo con trai xuống cơ sở, đại biểu cho quan hệ giữa hai đứa nó còn đang trong trạng thái anh truy tôi đuổi.
Thời gian dài vậy rồi, nghị lực đó của Ôn Liên làm Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều chỉ có thể thở dài: "Con thật sự là chẳng động lòng chút nào sao?"
Bọn họ đều bị cảm động, mà cái vị đương sự còn độc thân này lại chẳng có chút cảm giác nào sao?
Cố Thịnh chém đinh chặt sắt nói: "Con không có, con xem cô ấy là em gái mà đối đãi."
Cố Hi hừ một tiếng: "Em không tin, anh coi chừng bị vả mặt đó."
Cố Thịnh: "Sao có thể."
Sau đó đã bị vả mặt bôm bốp thật – Ôn Liên mệt mỏi, từ bỏ, không hề đuổi theo anh ấy nữa, và kết quả là Cố Thịnh lại thấy không quen. Sau khi nhịn được một đoạn thời gian, nhìn Ôn Liên bắt đầu tiếp xúc với những thanh niên ưu tú khác dưới sự sắp xếp của ba mẹ mình, anh ấy mới ý thức được sự không thoải mái trong lòng mình đại biểu cho cái gì, sau mới chủ động xuất kích, tiêu tốn 2 năm mới làm Ôn Liên và người nhà của cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Nếu mà hồi trước anh ấy thuận lý thành chương mà đáp ứng con gái nhà người ta, thì nào cần phải phiền toái thế, sớm đã được ôm mỹ nhân về rồi.
Cố Hi rất là khinh bỉ anh trai: "Thiệt là, anh to đầu đến vậy rồi, mà ngay cả chuyện mình có thích người ta không cũng không biết."
Cố Thịnh sờ sờ cái mũi: "Anh cũng là lần đầu tiên động tâm, là lần đầu tiên yêu đương, anh không biết thì chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Với lại không phải sau đó anh cũng đã kịp thời phản ứng lại à?"
Hiện tại Cố Thịnh cũng còn có chút nghĩ mà sợ đây, bởi may mà khi anh ấy ý thức được thì thời gian còn không xem là muộn, hơn nữa là không có bởi vì lòng tự trọng buồn cười mà bưng tư thái, không là thật sự bỏ lỡ rồi.
Cố Thịnh kết hôn xong rồi thì đứa tiếp theo chính là Cố Hi, này đây làm cho Cố Hi càng thích đi làm hơn. Ba mẹ cô ấy thiệt đúng là không có thúc giục cô ấy, chỉ là ngẫu nhiên sẽ hỏi một chút, không có thì không có thôi. Nhưng mà bà ngoại cô ấy thì lại thúc giục khá là lợi hại, chỉ cần vừa nghe thấy bà ngoại có manh mối thúc giục kết hôn là cô ấy lập tức nói lảng sang chuyện khác, đôi khi có thể thành công, đôi khi không thể thành công.
Thành công nói lảng, vậy thì tai cô ấy được thanh tịnh; không thể thành công, cô ấy liền phải nghe bà ngoại lải nhải một lượt.
Thật ra thì bà ngoại không có thúc giục cô ấy nhất định phải kết hôn với ai đó mới được, chỉ là nói với cô ấy là phải tìm một người tri kỷ, như thế thì mới không cô đơn.
Cố Hi nói rất bận, không có rảnh, và sau đó thì mẹ của cô ấy đã bị bà ngoại mắng cho, nói mẹ lười biếng quá thể, giao cho cháu gái của bà quá nhiều công việc, làm nó ngay cả chung thân đại sự của mình cũng không có thời gian giải quyết.
Sau đó, mẹ đã phân phối càng nhiều nhân thủ phụ trợ cho cô ấy hơn, vậy thì cô ấy sẽ không bận rộn đến vậy nữa.
Nhưng mà Cố Hi cảm thấy như thế này còn không bằng như vốn dĩ đâu.
Cố Hi tình nguyện bận rộn một chút, bởi nếu so sánh với tìm đối tượng, cô ấy càng nhiệt tình yêu làm việc.
Cô ấy cũng không phải là không có chú ý tìm đối tượng, mà là cô ấy nhìn chung quanh một vòng, bi thương phát hiện ánh mắt của mình đã bị điều chỉnh cao lên rồi.
Ba của cô ấy là ai nào? Đã quyền cao chức trọng nhưng vẫn yêu mẹ cô ấy như cũ, vẫn luôn yêu quý gia đình, không ở bên ngoài xằng bậy mà giữ mình trong sạch. Đến tận bây giờ ba vẫn sẽ rút thời gian ra để rèn luyện thân thể mỗi ngày, mùa hè khi mà mặc áo sơ mi mỏng có chút xuyên thấu ấy, còn có thể để lộ ra dáng người khỏe khoắn của ba.
Sau đó nữa chính là anh trai cô ấy. Cái giai đoạn mù mắt hồi trước thì khỏi nói rồi, sau khi hồi vị lại thì là như gắn bó keo sơn với chị dâu cô ấy, cứ như là trẻ sơ sinh liền thể ấy. Anh bảo trì khoảng cách với các phái nữ khác, nộp hết lương lậu lên không giấu giếm gì, gánh vách việc nhà này, không có kiểu chủ nghĩa đại nam tử, có thương có lượng, có đảm đương......
Nhưng mà khi lấy ba và anh trai mình làm tiêu chuẩn, rồi lại đi xem đám thanh niên chung quanh, Cố Hi tự bế.
Hà tất khó xử chính mình chứ.
Mấy anh không môn đăng hộ đối với cô ấy, họ nhìn trúng không phải cô ấy, mà là tài và thế đại biểu sau lưng cô ấy.
Còn lứa nhị thế tổ môn đăng hộ đối với cô ấy thì không được mấy người có tiền đồ, ngẫu nhiên có mấy người có tiền đồ thì không phải tráng niên tảo hôn, thì chính là tính cách không hợp, rồi hoặc là phóng túng bản thân có một chút "yêu thích nhỏ" mà cô ấy chướng mắt.
Nếu đã vậy, đương nhiên là độc thân càng vui hơn rồi!
Editor: Hôm nay mình sẽ về quê, nên việc cập nhật chương mới có thể sẽ hơi lâu hoặc không ổn định chút (Tết mình cũng muốn xả hơi chút, trên wattpad thì có thể là mình sẽ không đăng được cho đến khi vào lại, các bạn có thể lên wordpress xem nha). Mình chỉ báo vậy thôi nhé. Chúc các bạn năm mới an lành, vui vẻ và thuận lợi! (*^ v ^*)