Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 103: Kết cục của ả ta



Thập niên 90 là niên đại vàng để phát triển, nhưng mà ở góc độ của người nào đó mà xem, nó lại tràn đầy sắc thái bi thương.

Thị trường mở cửa, trăm hoa đua nở, những chiếc bát sắt vốn dĩ kia, dưới sự đánh sâu vào của thị trường, cũng đã không còn sắt nữa.

Hồi xưa bọn họ sản xuất ra sản phẩm là không cần suy xét quá nhiều, chỉ cần sản xuất ra, chỉ có lo không đủ bán, chứ không có chuyện không bán được, nhưng mà hiện tại đây, càng ngày càng nhiều hàng tồn kho đọng lại trong kho, không cách nào bán ra.

Mà đối ứng với đó, tích hiệu trong xưởng không tốt, tiền thưởng và tiền lương của công nhân cũng lần nữa co lại.

Vị trí của Giang Nhược Thư ở trong xưởng thực phẩm là trung tầng, anh ấy muốn nhà máy một lần nữa "sống" lại, chỉ là chuyện này rất khó.

Phí tổn nhập hàng của bọn họ đang tăng lên, nhưng mà doanh số của kẹo và bánh quy bọn họ sản xuất lại tàn tàn, nhà phân phối lại còn áp tiền hàng nữa, mà khi nhà phân phối không trả tiền, bọn họ liền không cách nào sản xuất chủng loại mới, trả tiền cho nhà cung ứng.

Cứ như trên, tiền lương của mọi người cũng chỉ có thể lùi lại thời gian phát. Rồi còn phúc lợi gì đó kia, chỉ có hàng hóa trong kho mà tự mình sản xuất thôi.

Nếu như không làm ra chút gì để thay đổi, tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ.

Giang Nhược Thư không muốn chính mình giống với những người khác trong nhà máy vậy, chỉ mỗi ngày tới đơn vị, rồi ăn không ngồi rồi mà ở yên một chỗ, nhàn đến không có chuyện gì làm. Mới ban đầu chính là tốt, nhưng mà về sau nữa khi mà ngay cả tiền lương cũng không phát được ấy, vậy thì hoàn toàn không vui lên nổi.

Bọn họ lại là hộ khẩu thành trấn nữa, nếu mà mất việc rồi, cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc thôi.

Không giống như ở dưới nông thôn, dưới thôn làng còn có thể trở về trồng trọt.

Nhà máy của mình đã sắp tạch, vậy thì có lựa chọn bất đồng như là --

Một cái nè, tìm một cái xưởng khác để đi ăn máng khác đi.

Huyện thành bọn họ là hộ chăn nuôi giàu có, mỗi một thôn đều có nuôi dưỡng một lượng lớn gia cầm, qua đó nuôi sống cả một chuỗi xưởng như là xưởng sản xuất xúc xích, thịt đóng hộp, thịt khô, rồi ngay cả xưởng thủy tinh và xưởng sản xuất khác cũng được hưởng xái.

Những xưởng nói trên đây đều là những đơn vị có hiệu quả và lợi ích rất tốt trong huyện bọn họ, không chỉ không kéo dài ngày trả lương, còn tự động tăng tiền lương cho mọi người. Tuy tương đối với đó là tiền càng ngày càng mất giá, còn có cả giá hàng leo thang, nếu mà không tăng lương thì hiển nhiên là không cách nào thỏa mãn nhu cầu của mọi người.

Giang Nhược Thư không muốn đi sang xưởng khác ăn máng khác, anh ấy ở chỗ này, vợ của anh ấy cũng ở chỗ này, cả nhà bọn họ đều trói định với cái xưởng này rồi, anh ấy có thể rời đi chỗ này sang chỗ khác làm, vậy những người khác thì sao?

Anh ấy là một thành viên của phe cải tiến trong xưởng, trong xưởng bọn họ còn có một phái bảo thủ nữa. Nhìn cái tên là đoán được nghĩa, phái bảo thủ chính là không muốn làm ra thay đổi gì khác, họ chỉ nghĩ là thúc giục nhà phân phối trả tiền hàng, tiêu thụ hàng tồn kho, còn hy vọng bên trên vươn tay giúp đỡ.

Giang Nhược Thư cảm thấy ý nghĩ đó rất xa vời.

Còn có mấy xưởng nữa có hiệu quả và lợi ích càng kém hơn xưởng họ, bên trên có thể giúp đỡ cho hết được sao?

Giang Nhược Thư tìm Giang Cảnh Du xin chủ ý.

Làm sao để mà vực dậy cái nhà máy này đây?

Trước hết hãy chải vuốt lại từ trên xuống dưới một lần nào: Kinh doanh không tốt, thu không đủ chi, hơn nữa quản lý nội bộ bảo thủ......

Nếu như mà để Giang Cảnh Du tiếp nhận một chỗ như này à, cô phải ra đao to búa lớn mà cải cách mới được.

Đầu tiên, cô sẽ bắt người ra khai đao – nhân viên giá cấu lặp lại mập mạp, xóa; mấy cái vị nhờ quan hệ vào mà chỉ lấy tiền lương với phúc lợi mà không làm việc, xóa.

Hồi trước, ở một đoạn thời kỳ nào đó đó, cái xưởng thực phẩm này là nơi có phúc lợi và tiền lương tốt nhất của huyện bọn họ, bởi vậy mà hấp dẫn không ít người tới đây, mà khi đã thanh lý hết cái đám kia, phí tổn mỗi tháng sẽ liền thiếu bớt một đoạn.

Sau đó, chính là dây chuyền sản xuất.

Dây chuyền sản xuất của xưởng này đều là của thời nảo thời nào rồi, không dùng tốt, thường xuyên bị hư, phí tổn đi duy tu cao, phải đổi đi.

Còn có nữa, chính là chủng loại sản phẩm.

Hồi xưa sản xuất kẹo và bánh quy rất là được hoan nghênh, bởi vì bỏ đường vào chính là thứ tốt, lương thực tinh cũng là thứ tốt, mọi người có để mà ăn đã không tệ rồi, còn kén cá chọn canh à? Không chiều nhé!

Nhưng mà bây giờ thì đã khác.

Đời sống đã càng ngày càng tốt, ngay cả thịt mỡ đấy, giờ cũng không hề hút hàng với lứa trẻ nữa, càng nhiều người yêu thích thịt ba chỉ và thịt nạc hơn.

Những loại kẹo hồi xưa thích ăn, với bây giờ cũng quá ngọt, mấy đứa nhỏ sẽ còn ghét bỏ nữa kìa.

Khẩu vị của mọi người bây giờ so sánh với hồi trước đã xảy ra biến hóa rồi.

Giang Nhược Thư nghe em họ nói, sắc mặt u ám.

Đuổi việc nhiều người đến vậy, có ai sẽ nguyện ý chứ? Mấy lãnh đạo bên trên có ai không an bài bạn bè thân thích vào làm đâu?

Không chỉ có như thế, còn phải cải thiện sản phẩm...... Mấy cái này đều cần có tiền hết, mà tiền ở đâu ra đây?

Thế thì với bộ dáng hiện tại này, không còn cách nào khác sao?

Giang Cảnh Du trầm ngâm một chút: "Nếu mà người bên trên nguyện ý đao to búa lớn đi cải cách, chưa chắc không được."

Làm thế này tuy cũng sẽ tổn thương ích lợi của một bộ phận người nào đó, nhưng kết quả là đại bộ phận những người cần lao chịu làm việc còn có thể lưu lại.

Nếu mà không chịu làm thế, cũng chỉ còn nước chờ phá sản thanh toán, đem nhà máy qua tay cho những người có hứng thú mua lại, sau đó trọng tổ lại. Về phần sau khi thu mua, đám công nhân này có còn việc làm hay không, cộng với đãi ngộ của bọn họ là thế nào, cái đó đều sẽ thành một dấu chấm hỏi không biết bao nhiêu.

Giang Nhược Thư: "......"

Anh ấy lo lắng sốt ruột đi về.

Liệu lãnh đạo...... có nguyện ý tráng sĩ chặt cổ tay không nhỉ?

Anh ấy không có cách nào da mặt dày tìm Giang Cảnh Du hỗ trợ, bởi anh ấy biết trong huyện bọn họ có không ít nhà máy giống của bọn anh vậy, đều đã từng là nhà máy phát triển không tệ, nhưng giờ là đều tàn tàn, nếu mà anh tìm em họ, em có thể gánh nặng được nhiều người vậy sao?

Giang Nhược Thư biết, em họ có thể ra được số tiền đó, nhưng mà những công nhân trói định tại những nhà máy kia, mới là khó xử lý nhất.

Đến lúc đó bầu không khí không thay đổi, đầu tư tiền vào, phỏng chừng kết quả vẫn là y như cũ, vậy thì thành ném đá trên sông.

Nếu mà động đến nhân viên, phỏng chừng kết quả là sẽ làm rất nhiều người không hài lòng, những người dẫn đầu sẽ bị mắng rất thê thảm, đặc biệt là em họ chính là người địa phương mình nữa.

Nhẹ không được, nặng không xong, nếu có phần tâm tư đó, không bằng đi mua xưởng khác đi.

Lại cái nữa là...... Cũng không phải tất cả nhà máy đều như xưởng thực phẩm hiện tại, ví dụ như là xưởng quần áo đấy, xưởng này hấp thu không ít bản thiết kế mới, quần áo bọn họ sản xuất ra không hề kém cạnh với bên ngoài làm, cả nhà anh ấy cũng rất thích mua quần áo ở đó đấy.

Người ta có thể làm được, bọn họ cũng có thể.

Giang Nhược Thư tính toán lại nỗ lực một phen.

Giang Nhược Thư thì tính toán thử lại một lần, nhưng mà có rất nhiều người không nhìn thấy hy vọng, rất mê mang về tương lai.

Giang Kiều thì thật không có mê mang, bởi ả ta đã biết kết cục của việc này. Đã xảy ra nhiều thay đổi vậy rồi, nhưng cái xưởng này vẫn phải nghênh đón vận mệnh như này, xem ra đây là kết cục đã định.

Lúc này thì ả ta càng sẽ không rời khỏi đây rồi, bởi đến lúc đó xưởng bị người khác thu mua, mỗi một công nhân chính thức đều có thể nhận được một số tiền mua đứt, và ả ta có thể lấy số tiền này xem như tài chính khởi đầu, làm chút kinh doanh nhỏ tại trước cửa nhà.

Ả ta đã tuyệt vọng với Vương Bằng Phi rồi.

Nhà máy đều phải sống không nổi nữa, mà hắn ta còn chưa có xuống biển.

Đây là cái thứ phế vật!

Hiện tại, toàn bộ hy vọng của ả ta đều ở trên người con trai.

Con trai ả ta tuy rằng không có thi đậu đại học, nhưng tốt xấu là có lòng tiến tới, hiện tại ở trong đơn vị làm việc đàng hoàng.

Nó nói muốn tích lũy nhân mạch, học bản lĩnh, sau đó mới có thể tự mình ra đi làm.

Giang Kiều vừa lòng mười phần.

Con trai của ta, có tiền đồ hơn ba nó nhiều!

Vương Bằng Phi kia, rõ ràng là còn trẻ, vậy mà lại bày một bộ ăn no chờ chết ra, nhìn là thấy tức rồi!

Kiêu ngạo đầy mình Giang Kiều đều đã bị hiện thực mài giũa đến biến mất hầu như không còn.

Ả ta là người trọng sinh, có thể may mắn mà trọng sinh như vầy, trước kia ả ta cho rằng mình hoàn toàn xứng đáng làm vai chính, ả ta sẽ công thành danh toại, trở thành tầng lớp mà mỗi một người đều hâm mộ, sống cuộc sống mà người người đều hướng tới, vì thế mà ả còn nỗ lực không ít.

Ả ta với Vương Bằng Phi đi không ít đường khúc chiết mới đến chung một chỗ, lúc mà ả ta thành công gả cho hắn ta vui vẻ cỡ nào, thì đến bây giờ liền tuyệt vọng cỡ đó.

Hiện thực đã dội một chậu nước đá lên trên đầu ả ta, làm ả ta lạnh đến mức chỉ có thể run rẩy.

Cuộc đời ả ta sau khi trọng sinh chỉ cải thiện hơn kiếp trước một chút như vầy, kiếp trước ả ta gả cho một gã đàn ông vô dụng chỉ biết đánh vợ, lại không sinh được con trai, cả đời ả ta khi đó tràn ngập sắc thái âm u, nhiều lần chỉ nghĩ chết là được giải thoát rồi, chờ khi thật sự chết rồi, ả ta trọng sinh.

Khi đó ả ta vui vẻ cỡ nào nhỉ?

Ả ta được trọng sinh về lại những năm tháng thanh xuân khi chính mình mới mười mấy tuổi, về tới thời điểm hết thảy mọi thứ tồi tệ đều còn chưa có xảy ra.

Ả ta lại tốn rất nhiều thời gian đi thay đổi, và vì làm chính mình không hề giẫm lên vết xe đổ nữa, ả ta còn nghĩ ra được một ý kiến hay tuyệt diệu –

Vương Bằng Phi là ai?

Là một người mà ả ta chỉ có thể ngước cổ lên nhìn.

Rõ ràng ả ta và Giang Cảnh Du là chị em họ nhà nội, khởi điểm đều là sàn sàn như nhau, nhưng mà dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà đối phương có thể sống ngày lành người trên người? Còn chính ả ta thì phải đối mặt với từng trận đòn hiểm của chồng và những tiếng chửi rủa vĩnh viễn không ngừng nghỉ?

Cuộc đời quá không công bằng.

Cũng may ông trời cho ả ta cơ hội lấy công bằng.

Kiếp trước Giang Cảnh Du được hưởng thụ, lần này, đến phiên ả ta hưởng thụ.

Cho nên ả ta cố ý tiếp cận Vương Bằng Phi.

Lúc đó hắn ta cũng còn là một thanh niên tuổi không lớn, không khó để đả động, nên ả ta nói vài lời dễ nghe, biểu đạt sự sùng kính của chính mình, và hắn ta quả nhiên là động tâm.

Ả ta tin chắc rằng, Giang Cảnh Du sẽ không cúi người để mà nói những lời đó, mà đám đàn ông ấy à, có thằng nào không muốn trở thành bầu trời trong mắt phụ nữ chứ.

Vì thế, ả ta còn nói thêm một vài câu bên chỗ Lưu Toàn. Ả ta biết, Lưu Toàn coi trọng Giang Cảnh Du, chỉ là khuyết thiếu dũng khí hành động thôi, và khi ả ta chỉ nói vài câu kích thích, hắn ta sẽ rất dễ bị xúc động.

Quả nhiên, Lưu Toàn thật sự hành động.

Ả ta vui vẻ, lại chờ mong.

Vì để không bị lòi nhân, ả ta cố gượng không có qua bên hiện trường.

Chỉ là —— ả ta thất vọng rồi.

Giang Cảnh Du đã về tới nhà được, cũng không có bị Lưu Toàn đắc thủ.

Lại sau đó nữa, ả ta suy nghĩ ra một biện pháp khác, đó là để Giang Cảnh Du dính quan hệ với một người đàn ông khác, nhưng mà lần này cũng xảy ra sai lầm.

Lần này quan hệ giữa ả ta à Vương Bằng Phi bị lộ manh mối, bị mọi người xem như là đề tài lúc trà dư tửu hậu.

Tuy rằng quá trình không giống nhau, nhưng mà kết quả vẫn như nhau, ả ta được như ý nguyện gả vào nhà họ Vương, gả cho Vương Bằng Phi, rồi trong tương lai, ả ta sẽ trở thành phu nhân của người giàu nhất.

Nhưng mà, ả ta không có được như ý nguyện mà có cuộc sống mình muốn, thậm chí lúc đêm khuya mộng hồi không ngủ được ấy, trong lúc bừng tỉnh ả lại phát hiện rằng, từ sau khi ả ta được trọng sinh, nếu mà ả ta chưa làm cái gì hết, có lẽ đó mới là kết quả tốt nhất.

Nếu ả ta không làm cái gì hết, ả ta sẽ gả cho Cố Hướng Hằng, sẽ có được một cặp song sinh đã thông minh lại có tiền đồ.

Ả ta không có tiền, nhưng mà sẽ có quyền, rồi sau khi có quyền, sẽ còn thiếu tiền sao?

Chỉ tiếc, kéo một phát động toàn thân, đã khác rồi, rất nhiều chuyện đều đã khác đi rồi, mà cố tình là cái khác nhất đó, chính là thứ mà ả ta muốn có nhất, đã vậy ả còn bất lực với chuyện này.

Hiện tại, cái duy nhất mà Giang Kiều có thể chờ mong chính là con trai của ả ta, đứa con trai bảo bối mà kiếp trước ả ta không có được.

Ả ta sống lại thêm một đời, chung quy vẫn là có điều thu hoạch.

Con trai ả ta khác với ba của nó, nó là đứa bé tốt có lòng tiến tới.

Giang Kiều ôm lòng chờ mong lớn lao với đứa con trai của mình, nhưng cái ả ta không biết chính là, con trai của ả ta không cách nào lý giải được vì sao ả ta muốn xuống biển, nó nghĩ: Bộ xuống biển là chuyện dễ dàng đến vậy sao?

Thấy mẹ không miễn cưỡng ba mình được, liền bắt đầu đánh chủ ý lên trên người nó, nó là vì để tai mình được thanh tịnh một chút mới nói là đang tích lũy, đang chuẩn bị.

Về phần khi nào thì nó có thể chuẩn bị xong, cái đó khó mà nói à.

Con trai Giang Kiều không biết xuống biển có cái gì hay, đã phải thức khuya dậy sớm, còn không có thu nhập ổn định nữa, cái nữa là còn phải phí nhiều tâm tư đi giao tiếp với người khác nữa kìa, nên trừ bỏ mẹ của nó, cả ba và vợ của nó đều không tán đồng để nó xuống biển.

Cứ an ổn mà đi làm tại đơn vị là được rồi.

Hơn nữa nó còn phát hiện ra, chỉ cần nó nói là mình lấy tiền đi kết giao nhân mạch, mẹ sẽ liền không trách nó tiêu tiền tầm bậy tầm bạ.

Về phần sau này khi mẹ nó phát hiện là nó không để bụng thì liệu có tức giận linh tinh gì không ấy à? Điểm này thì nó chẳng thế nào lo lắng, bởi mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là nó thôi, từ sau khi chị cả gả cho người ta rồi liền chẳng thế nào lui tới với nhà mình, em út càng là đã đi biệt xứ bao nhiêu năm không chịu về, nghe nói sống ở bên ngoài không tệ, nhưng mà một cắc cũng không có cho nhà mình.

Chỉ còn một đứa như nó đây, mẹ còn có thể thật sự thất vọng với nó, mặc kệ không quản nó?

Đó là không có khả năng à.

Vậy nên chờ tới lúc sau, khi mà Giang Kiều nhìn thấy một chiếc xe máy 'uy phong lẫm lẫm' mà con trai tiêu xài không còn một cắc nào mua về, mà tiền nó xài lại là số tiền mua đứt của ả ta, ả ta là do nghe nó nói là muốn lấy đi làm ăn mới cho, huyết áp của Giang Kiều lập tức tăng vọt lên.

Mở to đôi mắt trải rộng tơ máu đỏ trừng trừng nhìn, ả ta chăm chú mà nhìn vào chiếc xe máy này, hỏi xác nhận với con trai: "...... Mày lấy tiền đi mua cái này?"

"...... Đúng vậy."

Giang Kiều lập tức mềm người đi, lảo đảo mà lùi về phía sau vài bước, sau đó dựa vào cái tủ ở đằng sau lưng mới đứng vững được, tiếp đó ả ta gào khóc: "Rốt cuộc tao đã tạo cái nghiệt gì hả! Mày cứ vậy mà xài hết tiền rồi! Mày nghĩ kiểu gì vậy hả? Mày đây là muốn mạng của tao!" Theo sau đó ả ta thấy được đứa con dâu chẳng hề để ý gì bên cạnh con trai, thù hận lập tức tăng cao lên, ả ta kiên định mà cho rằng đều là cái con nhỏ này dạy hư con trai của ả.

Ả ta cắn răng: "Đi trả chiếc xe máy này lại cho tao!"

Con dâu ả chống nạnh: "Không được! Mua cũng mua rồi, trả lại thì phải bị chiết khấu, không trả!"

Cô ta mua về nổ với hàng xóm cả một đường rồi, hiện tại nếu mà trả hàng, mặt mũi cô ta để chỗ nào?

Kiên quyết không trả!

Vương Bằng Phi cũng giận quá độ.

Hắn ta nhìn đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu bùng nổ -- con dâu hắn chẳng hề bận tâm đến mẹ chồng nó chút nào, hùng hổ mà cãi. Còn đứa con trai của hắn ta à? Đang đứng ngay bên cạnh, đang bình chân như vại, như chẳng thấy gì ấy.

Vương Bằng Phi thấy vô lực.

Con trai với con dâu đây là một lòng rồi.

Mua cái cục sắt này về, được cái tích sự gì chứ? Còn phải bỏ tiền ra nuôi nó!

Thôi vẫn là tìm một việc làm cho Giang Kiều sớm chút đi, tuổi của ả ta cũng không tính quá lớn, đi làm vẫn là có người cần.

Lúc này, Giang Kiều khóc, cũng là đang khóc cho tương lai của chính ả. Ả ta thất nghiệp rồi, lại không có tiền nữa, mà tuổi này rồi, ả ta cũng không có lựa chọn gì quá tốt.

Về sau ả ta phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ phải đi quét đường cái? Phải đi làm người hầu?

Sao mà ả ta lại sẽ để cuộc đời của mình thành ra như thế này chứ!

Lau nước mắt một phen, Giang Kiều nhìn đứa con trai đang thờ ơ, ả mờ mịt.

Nửa đời sau của ả ta, thật sự có thể dựa vào nó sao?

Giang Kiều đột nhiên câm lặng không nói gì nữa, dù nước mắt còn treo ở trên mặt, nhưng trong ánh mắt lại không có thần thái gì, cứ ngơ người như khúc gỗ đứng đó, cứ như đã mất đi linh hồn vậy.

Nhìn thấy phản ứng đó của ả ta, mấy người trong nhà đều sợ.

"...... Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Có là đứa con dâu của ả ta, nhìn thấy bộ dáng ả ta thế này cũng có chút chột dạ. Nhưng mà mua xe máy cũng không thể nói là lãng phí tiêu tiền bậy bạ được nha, nó rất hữu dụng, đi đâu cũng không cần phải vất vả chờ xe, có thể lái xe máy đi thẳng luôn, cái nữa chính là đây cũng là một chuyện rất có mặt mũi.

Dù sao thì cô ta sẽ không trả xe đâu.

Vương Bằng Phi nắm lấy bả vai Giang Kiều, ra sức mà lay động ả, lúc này mới làm Giang Kiều phục hồi tinh thần lại, nằm bò dưới đất mà gào khóc.

"Hu hu hu oa —— hu hu ——"

Kiếp trước ả ta đã tạo cái nghiệt gì, mà lại để ả ta tới kiếp này chịu khổ như vầy?

Rõ ràng kiếp trước ả ta không có làm chuyện gì có lỗi với người khác, chỉ có những kẻ khác mới có lỗi với ả ta thôi.

Ông trời, ông có mắt hay không vậy?

Con trai xáp tới gần, Giang Kiều bổ nhào vào trên người nó, ra sức mà vỗ đánh lưng của nó: "Mày cái thằng con bất hiếu! Cái thằng bất hiếu!"

Sau đó ả chỉ vào mũi con dâu mà mắng: "Con mày cái đồ phá sản này nữa! Mày cái thứ lỗ vốn!"

Lúc trước ả ta cũng có người được chọn riêng muốn cưới về làm dâu, cố tình con trai lại bị cái con nhỏ yêu tinh từ dưới nông thôn tới câu lấy tâm hồn, muốn chết muốn sống mà cưới về, lại cố tình nữa là ả ta không có gánh được van nài, mềm lòng đồng ý.

Đứa con dâu này trừ bỏ có thể phá của ra, còn biết làm cái gì?

Nếu như hồi trước con trai cưới con nhỏ mà ả ta coi trọng, hiện tại không chừng con trai đã công thành danh toại rồi.

Con trai ả ta chịu đựng bị mẹ mình đánh, kết quả con dâu của ả ta lại chướng mắt, kéo chồng mình ra khỏi trận đòn, hỉnh cằm lên: "Bà đánh con trai bà làm cái gì? Bà bất mãn với tui, bà ngon bà đánh tui nè!"

Là Giang Kiều không muốn đánh cô ta sao? Đó là đánh không lại cô ta!

Đây lại không phải lần đầu tiên mẹ chồng nàng dâu đánh lộn, nhưng con dâu ở dưới quê làm việc nhà nông quen rồi, có cả đống sức lực chẳng hề kém đàn ông, sao mà Giang Kiều đánh lại được?

Thấy con trai bị con dâu kéo đi rồi, Giang Kiều thấy con trai mình lộ ra ánh mắt cảm động với con dâu, thấy như bị tắc nghẽn cơ tim.

Xét đến cùng, mua xe chính là chủ ý của con dâu, là nó liên lụy con trai ả ta, tại sao cái thằng này còn cảm kích con nhỏ đó! Sao ả ta lại sinh ra một thằng con trai ngốc như này!

Giang Kiều quả thực là vạn niệm câu hôi, Vương Bằng Phi: "Ngày mai cô đi tìm một công việc đi."

Nếu mà số tiền mua đứt kia còn ở trong nhà thì còn dễ bàn, không cần gấp gáp đến vậy, nhưng mà giờ đây số tiền đó đã bị tiêu xài, chỉ có thể đi tìm một công việc sớm hơn chút thôi.

Vương Bằng Phi đưa mắt sâu hút nhìn con dâu, thấy cũng còn may là hắn ta vẫn còn việc làm. Hắn bởi vì làm việc còn xem như cần cù nên được giữ lại, chỉ là chút quyền lợi trên tay hắn đã không còn, chỉ có thể làm một công nhân bình thường thôi.

Hắn ta nghĩ về sau hắn phải tự mình giám sát tiền bạc của mình kỹ một chút mới được, đừng để cái thằng ranh này lại bị con dâu dỗ dành đi mua mấy thứ vô dụng rách việc về.

Con trai: "Mẹ, mẹ tính toán đi tìm việc gì?"

Tính toán à?

Giang Kiều cười ra tiếng, chỉ là nụ cười này nhìn khiếp người ghê gớm: "Tao còn có thể có tính toán gì được hả?"

Giang Kiều nhìn con trai với con dâu bỏ chạy, trong nhà chỉ còn dư lại ả ta và Vương Bằng Phi.

Vương Bằng Phi ngồi xuống ghế, bật TV lên, chuẩn bị xem tin thời sự: "Được rồi, tiền thì xài đã xài, tìm việc kiếm tiếp đi. Để chút nữa tôi cũng đi hỏi thăm chút coi có chỗ nào tuyển người không."

Giang Kiều chết lặng mà lau từng hàng nước mắt trên mặt, mặt ngu ngơ mà nhìn ra ngoài cửa.

Với tuổi tác hiện tại của ả ta, không đến mức nói tìm việc cũng không tìm được, chỉ cần ả ta chú ý vệ sinh, lại cần mẫn hơn chút, ả ta biết mình tìm việc vẫn là không khó.

Chỉ là một công việc như thế có thể mang lại cái gì cho ả ta?

Trừ bỏ ấm no, cái gì cũng không có.

Giang Kiều quay đầu lại, nhìn thấy bản thân mình trong gương đã già nua, thậm chí đã bắt đầu có tóc bạc, ánh mắt ả mê mang.

Cả đời này của ả ta, hy vọng gì cũng không còn, chỉ có thể cứ vậy mà mơ màng hồ đồ chắp vá cho xong nửa đời còn lại.

Lúc này, ả ta nghe thấy MC trên tin thời sự dùng giọng phát thanh hồn hậu đọc tin tức, từ trong miệng của anh ta, ả nghe được một cái tên quen thuộc: Giang Cảnh Du.

Giang Kiều theo bản năng quay đầu nhìn lại, trong phỏng vấn đích xác chính là Giang Cảnh Du, người ta nói tổng bộ tập đoàn của chị ta đã hoàn thành việc xây dựng, tọa lạc tại đặc khu, cao tới hơn hai mươi tầng lầu. Người ta còn nói là mỗi một tầng lầu đều có các hạng mục bất đồng, đầu tư vào số tiền nhiều như con số thiên văn.

Đó là những con số mà ả ta chỉ có thể nghe thấy trên thời sự.

Phóng viên hỏi chị ta là vì sao lại không đưa công ty lên thị trường.

Giang Kiều biết, chị ta không có lựa chọn đưa ra thị trường không phải là vì không đạt được yêu cầu, mà là chị ta không muốn đưa công ty lên thị trường để bị phân tán quyền khống chế.

Cuối buổi phỏng vấn, phóng viên còn liệt kê ra các thành tựu của chị ta một chút.

Có rất nhiều cái, làm Giang Kiều hoa cả mắt, nhưng mà cái danh hiệu nhà giàu số một tỉnh kia, đã đâm đến mắt Giang Kiều.

Cả căn nhà yên tĩnh.

Trong bầu không khí tĩnh mịch này đây, Giang Kiều nhìn người chị họ trong TV một cái, lại nhìn chính mình một cái.

Rõ ràng người được trọng sinh là ả ta, tại sao lại như thế này?

Giang Kiều không rõ.

Có lẽ ả ta ẩn ẩn có chút hiểu rõ là tại sao, nhưng mà ả ta sẽ không thừa nhận.

Ả ta không có sai, ả ta có gì sai chứ?

Cái sai duy nhất của ả ta chỉ là ả ta đã nhìn nhầm mà thôi.

Nếu ả ta không có nhìn nhầm, vậy thì hiện tại ả ta cũng có được cuộc sống mà người khác hâm mộ rồi!

Đúng vậy, ả ta không có sai!

Giang Kiều lại lần nữa tự nhủ thầm trong lòng mình như thế đấy, càng về sau, ả ta cũng nói thẳng ra ngoài miệng, giọng cũng càng lúc càng lớn: "Tôi không có sai!"

Vương Bằng Phi nghe được tiếng ả ta, xoay đầu lại nhìn ả, sắc mặt hắn ta nhàn nhạt, dưới ánh sáng TV chiết xạ, Giang Kiều rõ ràng thấy được nếp nhăn cùng mỏi mệt trên mặt hắn.

Thoạt nhìn chính là một người đàn ông tuổi trung niên cực kỳ bình thường.

Vương Bằng Phi: "Rồi gì nữa vậy, cô lại bị làm sao vậy."

Giang Kiều: "Anh cũng cảm thấy tôi đã sai rồi sao?"

Vương Bằng Phi sửng sốt một chút, theo đó cười nhạo thành tiếng: "Giang Kiều à, cô còn đang so bì với cô ta sao? Sao cô cũng không nhìn thử coi cô có cái gì dựa vào mà so với người ta? Cũng đã lâu vậy rồi, cô còn chưa có chấp nhận hiện thực à?"

Chính bản thân Vương Bằng Phi cũng đã chấp nhận rồi.

Chấp nhận mình tầm thường.

Chấp nhận mình thất bại.

Vương Bằng Phi cho rằng Giang Kiều cũng đã chấp nhận rồi đấy, nhưng giờ xem ra, ả ta còn chưa có chết tâm.

Mặt Giang Kiều vặn vẹo: "Dựa vào cái gì?"

Vương Bằng Phi: "?"

Ánh mắt Giang Kiều lộ vẻ bướng bỉnh: "Dựa vào cái gì mà chị ta có thể sống tốt đến vậy?"

Vương Bằng Phi: "Thì dựa vào cô ta có bản lĩnh thôi."

Không có bản lĩnh, thì làm sao có thể sống xuất sắc đến vậy?

Giang Kiều: "Không!"

Vương Bằng Phi: "?"

Giang Kiều: "Tôi mới là người có bản lĩnh! Tôi có thể sống lại!"

Ai có được cơ hội sống tiếp một lần nữa? Là ả ta có, cho nên ả ta mới là người có bản lĩnh nhất kia!

Đột nhiên mắt Giang Kiều sáng rỡ lên.

Ả ta có thể trọng sinh một lần, ai nói là không thể trọng sinh thêm lần thứ hai!

Vương Bằng Phi hoài nghi lỗ tai của mình: "Cô điên rồi hả?"

Giang Kiều kiên định nói: "Tôi không có điên! Tôi là người có thể sống lại lần nữa, tôi mới là cái người có bản lĩnh nhất! Lần sau tôi sẽ không còn làm vậy nữa, tôi sẽ không giải trừ hôn ước, tôi muốn đi tìm anh ấy trước, tôi sẽ nói với anh ấy là tôi thích anh ấy, tôi muốn gả cho Cố Hướng Hằng! Tôi phải gả cho Cố Hướng Hằng, nên anh cứ cưới Giang Cảnh Du đi. Ha ha ha, vậy thì chúng ta đều có thể có được cuộc sống giàu sang sung sướng!"

Nghe được ả ta nói cái gì rồi, Vương Bằng Phi dùng ánh mắt xem kẻ điên mà nhìn ả ta.

Hắn ta biết ả ta đã bị đả kích rất nặng, nhưng mà cũng không đến mức như thế chứ?

Đây lại chẳng phải lần đầu tiên ả ta biết được bản lĩnh của chính mình, mà đến lúc này mới không chịu nổi à?

Sớm biết trước thì cần gì làm vậy? Còn không bằng lựa chọn chấp nhận hiện thực giống hắn ta.

Hắn ta lắc đầu: "Cô điên đủ rồi chưa hả? Bình tĩnh chút đi."

"Tôi không có điên nha!" Giang Kiều cười, ả cười phá lệ rạng rỡ, giống như lại được về tới thời điểm vô ưu vô lự như trước.

Ả ta hưng phấn mà chạy ra khỏi nhà, sau đó lại chạy trở về, lôi kéo cánh tay Vương Bằng Phi đi ra theo: "Tôi muốn đi tìm Cố Hướng Hằng, tôi muốn đi tìm anh ấy. Đi thôi, tôi dẫn anh đi kiếm Giang Cảnh Du, anh với chị ta có hôn ước, tôi dẫn anh đi kiếm chị ta, mấy người nhanh chóng đi kết hôn đi, vậy thì Cố Hướng Hằng chính là của tôi. Anh cứ yên tâm, tôi không có cướp Giang Cảnh Du với anh, anh cũng đừng có cướp của tôi nha."

Vương Bằng Phi: "???" Cơ bắp trên mặt hắn ta đã không chịu khống chế mà co giật, hắn ta nhìn sự hưng phấn không rõ từ đâu ra trên mặt Giang Kiều, cả người phát lạnh nghĩ – Ả ta như này, là thật sự điên rồi hả?!

Giang Kiều còn đang tiếp tục: "Anh có biết tôi là ai không nào?"

"Tôi nói cho anh nghe nè, anh đừng có nói cho người khác, tôi là phu nhân của nhà giàu số một!"

"Anh biết không nè, tôi có một bí mật động trời. Xuỵt, anh lại đây, tôi liền nói cho anh, hì hì hì."

"Tôi là người trọng sinh, anh có biết không? Kiếp trước tôi đã chết rồi, kết quả tôi được sống lại!"

"Tôi là tới đây để sống sung sướng, tôi muốn sống sung sướng đó anh biết chưa."

"Hì hì hì, anh hâm mộ tôi đúng chứ? Đừng có hâm mộ, anh cũng có ngày lành thôi. Tôi nói với anh nè, chúng ta đều là người trên người......"