Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 104: Cố ý



Giang Kiều điên rồi.

Ả ta đi khắp nơi nói là mình trọng sinh.

Chẳng qua không có ai tin ả ta hết.

Ai sẽ đi tin lời của một kẻ điên nói chứ?

Mọi người đều xem những gì ả ta nói là phán đoán của chính ả, còn Giang Cảnh Du thì trầm mặc, bởi cô biết ả ta nói thật.

Giang Kiều đúng thật là được trọng sinh, chẳng qua chuyến trọng sinh này của ả ta chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ả ta tâm thuật bất chính, rõ ràng ả ta không thiếu thốn gì so với người khác cho lắm, còn có được kỳ ngộ lớn đến vầy nữa, nhưng chính ả lại không tự đứng vững được, chỉ muốn dựa vào người khác.

Nghe được những chuyện xảy ra trước lúc Giang Kiều bị điên rồi, Giang Cảnh Du phỏng đoán ả ta hẳn là phát hiện mình không còn điều gì khác có thể trông chờ, bị đả kích quá nặng, nên mới làm tinh thần ả ta xảy ra vấn đề.

Ả ta lúc còn tỉnh táo thì cất giấu bí mật mình trọng sinh kín như bưng, hiện tại bại lộ ra, nhưng chả ai tin.

Hơn nữa, sau khi ả ta bị điên rồi, con trai của ả ta căn bản là mặc kệ ả ta, vẫn là đứa con gái cả của ả đưa ả đến bệnh viện, bốc thuốc cho ả.

Không thể không nói, chuyện này rất châm chọc.

Cái mà Giang Kiều cho rằng là chỗ dựa lại không phải chỗ dựa của ả, ngược lại là 'nước đổ ra ngoài' lại nguyện ý quản ả ta.

Ả ta rơi vào cái kết cục như bây giờ, xét đến cùng, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì chính ả.

Ngay lúc này Giang Cảnh Du cũng chuẩn bị về hưu, mà khi về hưu rồi thì trừ bỏ một vài chuyện cực kỳ quan trọng, cô không chuẩn bị nhúng tay.

Về hưu rồi thì có thời gian mình làm gì nhỉ?

Giang Cảnh Du đi xuống phía nam nhận thầu một vùng biển, cô tiêu tiền rửa sạch rác rưởi và ô nhiễm tại mảnh hải vực này một chút, lại thả xuống rất nhiều cá con.

Khi đối ngoại thì cô nói đây là sở thích của mình.

Nhìn thấy Giang Cảnh Du tiêu nhiều tiền như thế, có người nói bọn họ là lắm tiền không có chỗ xài, mới có thể chơi cái trò phá của này.

Nhưng nếu có người đi tra xét kim ngạch quyên tiền của bọn họ bao năm qua, sẽ bị dọa sốc mất.

Hai vợ chồng Giang Cảnh Du không có sở thích phí tiền gì cả, muốn nói mảng tiêu tiền nhiều nhất, đó chính là ăn.

Lấy số tiền bọn họ kiếm được, phương diện ăn mặc tiêu dùng là như thế nào cũng không thể nói nhiều.

Về phần nói đến phải lưu lại cho mấy đứa con chút tiền à? Đồ đạc vợ chồng bọn họ lưu lại còn ít sao?

Mấy đứa nhỏ có được bản lĩnh an cư lạc nghiệp của chính mình, đấy mới là tài phú lớn nhất mà bọn họ cho các con.

Những số tiền này, đương nhiên là phải tiêu xài, xài rồi còn có thể tăng GDP kìa.

Sống không mang đến, chết không mang đi, nên tất nhiên là làm thế nào cho thống khoái thì làm thế ấy rồi.

Bởi vậy nên bọn họ đã quyên rất nhiều tiền bạc ra bên ngoài, có quyên cho đại Tây Bắc trồng cây, có bỏ tiền để sửa đường và xây dựng trường học, cũng có giúp đỡ học sinh nghèo khó học tập......

Với bên trên, phong bình của tập đoàn bọn họ rất là tốt, nhất là khi khẩu hiệu giàu trước kéo giàu sau đã bị rất nhiều người quên mất.

Bởi vì bọn họ có những mẫu ruộng có thể gieo trồng dược liệu, những loại dược liệu này đều có dược tính rất tốt, nếu cứ vậy mà để ở trong không gian thì quá lãng phí, nên họ đã nghĩ ra một ý kiến ----

Vì để đám dược liệu này được đưa ra đường sáng, Giang Cảnh Du cố ý thu mua một xưởng dược không kinh doanh tiếp được nữa về, và đây cũng là 'sự nghiệp' mà cô thường xuyên thăm nhất sau khi về hưu.

Có một xưởng dược của chính nhà mình rồi, vợ chồng họ phân dược liệu thành từng nhóm từng nhóm mà đưa qua. Xé ra chẵn lẻ như vầy, vậy là có thể lẫn lộn cho qua với mức độ lớn nhất.

Về ngành y dược này, nếu làm rất tốt, đó chính là lợi nhuận kếch xù; nếu như mà chỗ nào xảy ra vấn đề, vậy sẽ rất dễ bị các nghiên cứu phát minh khổng lồ kéo cho suy sụp.

Xưởng dược bị Giang Cảnh Du thu mua này sẽ phá sản, có nguyên nhân quan trọng nhất chính là như trên, lại thêm vào phương diện quản lý xảy ra chút vấn đề nữa, mới dẫn tới một vài nhân viên nòng cốt rời đi.

Giang Cảnh Du tiếp nhận cái xưởng dược này, mua mấy cái độc quyền mình xem trọng, lại mời về những nhân viên nòng cốt cũ, để bọn họ tiếp tục nghiên cứu phát minh trước đó của mình.

Cô biết, phương hướng nghiên cứu của bọn họ là đúng, về sau đúng thật là có các loại thuốc liên quan diện thế, có được thị trường với diện tích rộng lớn mười phần.

Giang Cảnh Du thu mua xưởng dược, đối với nhân tài nào đó chính là thiên đường đã tới rồi – bọn họ không cần lo lắng tài chính để nghiên cứu, không cần phân tâm mà đi ứng phó cấp trên thường dân, chỉ cần chú ý tiến triển nghiên cứu trên tay.

Đối với các nhân viên nghiên cứu mà nói, có những điều trên chính là việc làm tốt nhất.

Cái bọn họ nghiên cứu phát minh cũng không phải nan đề của thế giới, hay là các loại thuốc trị liệu những chứng bệnh cực nặng gì, nên đấy cũng là nguyên nhân Giang Cảnh Du buông tay để bọn họ tự làm.

Ý tưởng lúc mới đầu của Giang Cảnh Du chính là 'Có chút lợi nhuận đã không tệ rồi', nhưng sau đó nữa khi vừa thấy biểu đồ báo cáo, này đây không phải chỉ có chút lợi nhuận, mà là kiếm được một vố to. Ngành y dược đúng thiệt là lợi nhuận kếch xù.

Lúc này đây cô càng nhẹ nhàng hơn rồi.

Ngày thường, Giang Cảnh Du hoặc là sẽ ở làng du lịch chung quanh hải vực của mình, hoặc là ở bên cạnh Cố Hướng Hằng.

Cô đúng là đã về hưu, nhưng mà Cố Hướng Hằng lại không thể nói lùi là lui, đặc biệt là khi anh đã tới được vị trí nhất định rồi, anh không chỉ có đại biểu cho một mình anh, còn có cả phe phái của anh.

Chẳng qua, đến lúc này, Cố Hướng Hằng đã dần dần bắt đầu ủy quyền, cũng không có mệt mỏi đến vậy nữa.

Giang Cảnh Du lui rồi, Cố Hi liền bước lên gánh.

Ngay từ đầu, chẳng sợ Cố Hi đã chuẩn bị không ít, tự nhận là kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn là bận rộn đến hết cách phân thân.

Nếu không phải còn có mẹ mình tùy thời có thể chỉ điểm, cô ấy sẽ càng mệt hơn.

Tốn mất một đoạn thời gian mà làm quen công việc, Cố Hi dần dần quen tay, lúc này mới nhàn rỗi lên, một lần nữa có tâm tình đi chơi.

Chỉ là qua một đoạn thời gian, Cố Hi phát hiện mình đã quen với cuộc sống bận rộn, mà công việc là sẽ theo kinh nghiệm tăng lên kèm theo với các trợ thủ đắc lực mà càng ngày càng nhẹ nhàng, cô ấy chỉ cần khống chế phương hướng chính, chú ý giám sát là được.

Chỉ là, như thế thì cô ấy ngược lại cảm thấy nhàm chán, không có quen, phải tìm cho mình chuyện gì làm mới được.

Chuyện Cố Hi có thể làm quá nhiều, chỉ cần cô ấy muốn làm, sẽ có việc làm mãi không hết.

Cái này thì cùng một đạo lý là tiền trên thế giới kiếm hoài không hết ấy, vì thế nên Cố Hi còn tự giễu chính mình là mệnh lao lực.

Có đôi khi, Cố Hi sẽ hâm mộ trạng thái của mẹ mình, nói buông là buông.

Chẳng lẽ mẹ không hề lo lắng mình sẽ bại gia nghiệp sao? Hoặc là dẫn nó vào hố?

Mẹ có tin tưởng với mình như vậy, Cố Hi không muốn để mẹ thất vọng, cũng là làm chính mình thất vọng.

Mẹ đã đánh xuống phần nền tốt như này, cô ấy còn muốn từ trên nền móng của mẹ tăng lên thêm một tầng lầu.

Cô ấy muốn truyền thừa phần gia nghiệp tiếp xuống.

Chỉ là ngẫu nhiên, khi mà đang bận rộn trước mặt máy tính ấy, mở di động lên, nhìn thấy mẹ dẫn theo ông bà ngoại bọn họ đi khắp nơi, chụp được rất nhiều ảnh chụp, cô ấy vẫn là sẽ hâm mộ một chút.

Bọn họ thiệt sự chơi ra hoa luôn nè.

Cố Hi còn biết là mẹ mình có mở một cái tài khoản, chuyên dùng để phơi ra một vài điểm du lịch và điểm sáng của những gì bọn họ đã chơi ở trên mạng. Tài khoản này hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí có người còn cảm thấy hứng thú nên đã chủ động tới cửa, muốn xuất bản thành quyển sách chuyên về du lịch, để mẹ kiếm được một số tiền nhuận bút.

Cố Hi hỏi mẹ mình là có hứng thú xuất bản một cuốn tự truyện hay không, các chú bác mà cô ấy quen biết trên cơ bản đều rất có hứng thú với cái này.

So sánh với đó, mẹ đã làm càng nhiều chuyện hơn. Dù cho là đến hiện tại, khi về lại huyện Dịch Thủy cũng có thể cảm thụ được lòng cảm kích của mọi người đối với ba mẹ.

Huyện bọn họ là hộ chăn nuôi giàu có, lấy góc nhìn hiện tại mà nói, cái sản nghiệp này có lẽ không phải cao cấp cỡ nào, nhưng mà đối với mọi người của khi trước mà nói, cái ngành này đã nuôi sống rất rất nhiều người, để cho bọn họ có thể có được sống cuộc sống sung túc trước tiên.

Hiện tại huyện bọn họ muốn chuyển hình cũng có những lựa chọn bất đồng, ví dụ như là bọn họ có một cái thôn đi lên con đường nuôi dưỡng thú cưng, vì so sánh với nuôi lấy thịt, đương nhiên giá thú cưng càng cao hơn.

Ở nơi này, thú cưng được hoan nghênh nhất chính là con thỏ.

Thỏ có chủng loại bất đồng với những màu sắc và tập tính khác nhau, làm rất nhiều người thích nuôi thỏ chọn lựa hoa cả mắt......

Những gì mẹ có thể viết quá là nhiều, chỉ là mẹ cũng không có ý muốn xuất bản sách.

Cố Hi thấy không thuyết phục mẹ được, bèn tự mình viết ra một vài điều mà cô biết xuống ra vở.

Chờ khi cô ấy ghi được nhiều rồi, về sau sửa sang lại một chút, có lẽ chính là một cuốn sách.

Cũng có lẽ, về sau hai mẹ con bọn họ có thể cùng nhau ra một cuốn sách?

Trong lúc bận rộn, Cố Hi đột nhiên nhận được điện thoại mẹ gọi tới, nói là ông cố ngoại nhập viện rồi, tình huống không tốt lắm.

Cố Hi sợ tới mức lập tức ngồi máy bay, bay tới làng du lịch.

Gặp được ông cố ngoại đang nằm trên giường bệnh.

Ông cụ không có bệnh gì khác, chỉ là đã già rồi thôi, mà già rồi là tình huống không cách nào tránh được.

Ngày qua ngày, thời gian ông cụ ngủ càng lúc càng dài.

Ai cũng biết được, những ngày dư lại của ông cụ không còn nhiều lắm. Giang Nguyên Đồng cũng biết, nên lúc mình thanh tỉnh, ông cụ bảo Giang Minh Trí thông báo gọi tất cả những con cháu khác tới, gặp mặt lần cuối cùng.

Cả đời này của Giang Nguyên Đồng, thời niên thiếu có cha mẹ đỡ, khi tuổi già có con cháu có tiền đồ, chỉ phải chịu chút đau khổ thời thanh trung niên, nhưng lại cũng không có chịu khổ quá nhiều.

Đến tuổi già ấy, cuộc sống thảnh thơi này của ông cụ làm không ít ông bạn già đều hâm mộ, vì cái gì cũng không cần sầu.

Với cái câu cuối thì Giang Nguyên Đồng không tán đồng à, vì nhà nào cũng có cuốn kinh khó niệm. Nếu không phải lòng dạ ông cụ rộng rãi, ông cụ sớm đã bị thằng cả, thằng hai và Uông Nhu kia làm tức chết rồi, càng khỏi nói tới chuyện được hưởng phúc lúc già.

Lúc tuổi già, ông cụ đúng thật là được hưởng con cháu hiếu kính, được sống sung sướng, không hề lưu lại tiếc nuối gì, cho nên chờ khi thân thể già cả rồi, bác sĩ cũng hết cách rồi, ông cụ rất bình tĩnh.

Ông cụ đã sống đủ rồi.

Các bạn già của ông cụ đã từng người từng người qua đời, nhưng cụ vẫn còn đây, giờ cũng đã hơn 90 rồi, thế còn chưa đủ à?

Sớm đã đủ rồi.

Hơn nữa, trước đó ông cụ đã an bài thỏa đáng mọi thứ hết trơn rồi, khi cảm giác được đại nạn tiến đến, ông cũng gọi điện thoại cho luật sư luôn, bảo đối phương có thể chuẩn bị rồi.

Cụ đã sớm xử lý thỏa đáng hậu sự của mình.

Tiền bạc dưới danh nghĩa ông cụ không ít, dù ngay mới đầu không nhiều lắm, nhưng mà càng về sau thì như quả cầu tuyết ấy, càng lăn càng lớn.

Nhận được điện thoại, tất cả mọi người đều tới.

Giang Minh Tông, Giang Minh Bình, Giang Minh Nghi, còn có cả hai đứa con mà con gái cả ông cụ sinh ra, đều ở đây.

Giang Nguyên Đồng đeo vào cặp kính viễn thị, nhìn từng đứa, từng đứa một.

Thị lực của ông cụ không tốt lắm, cho nên cụ nhìn rất nghiêm túc.

Nhìn kỹ từng đứa rồi, cụ mới chậm rì rì mở miệng: "Hôm nay biểu mấy đứa tới đây, là muốn nói một chút về hậu sự của ba. Trước đó ba đã lập di chúc rồi, chờ khi ba đi, sẽ có luật sư tới tuyên bố. Mấy đứa bây giờ cũng đừng có nóng vội, có gấp gáp cũng vô dụng, chờ khi tang sự của ba kết thúc, mấy đứa tự nhiên rồi sẽ biết."

Ông cụ cường điệu mà nhìn Giang Minh Tông với Giang Minh Bình: "Tao không muốn cho, tụi bay cũng đừng nhớ thương, có nhớ thương cũng vô dụng, còn không bằng yên phận mà qua cuộc sống của chính mình."

Lời ấy của ông cụ làm Giang Minh Tông và Giang Minh Bình sinh ra dự cảm bất hảo.

Những tiểu bối khác thì lại tương đối thuần túy, họ mặt lộ vẻ thương cảm.

Cố Hi không nghe nổi những lời như thế: "Ông cố ngoại, ông đừng có nói như vậy, bác sĩ sẽ giúp ông khang phục."

Giang Nguyên Đồng nheo mắt lại: "Ông đã già rồi, thân thể của ông, tự ông biết."

Ánh mắt ông cụ nhu hòa: "Hi Hi à, con đừng có khổ sở, cả đời này của ông đã sống đủ rồi."

Ở trong mắt ông cụ, Cố Hi phảng phất vẫn là cô bé gái hay làm nũng bên đầu gối của ông.

Cố Hi hít một hơi thật sâu: "Ông cố ngoại, ông còn chưa có sống lâu trăm tuổi, sao mà lại có thể nói vậy được. Con không muốn nghe."

Giang Nguyên Đồng: "Ông cố của con bốn bỏ năm lên, đã là sống lâu trăm tuổi rồi, Diêm Vương gia phỏng chừng đều đợi ông lâu rồi."

Trương Lưu Vân không chịu nổi mà xoay đầu đi, bà không có khóc thành tiếng, nhưng mà đầy mặt đều là nước mắt.

Giang Nguyên Đồng muốn kéo lấy tay bà cụ, động tác này của ông cụ rất chậm, tay còn đang không ngừng run. Trương Lưu Vân thấy được, vội vàng chủ động thả tay mình vào tay ông cụ.

Giang Nguyên Đồng: "Tui đi trước một bước, tui sẽ ở phía dưới ngắm phong cảnh, bà đừng có vội, tui sẽ chờ bà. Nếu như thật sự có kiếp sau, chúng ta vẫn là ở chung với nhau."

Nghe được ông cụ nói vậy, Trương Lưu Vân chảy nước mắt càng dữ hơn: "Được, ông nhớ rõ phải chờ tui một chút."

Giang Minh Tông với Giang Minh Bình nhìn cái cảnh này, nội tâm ngũ vị tạp trần, khá hụt hẫng.

Giang Cảnh Du đưa tay phải lên dụi dụi mắt, Cố Hướng Hằng yên lặng vươn tay ra, nắm lấy tay trái của cô thật chặt, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Giang Minh Trí thì đang tự bịt kín miệng mình đây, bằng không ông ấy sẽ phải khóc thành tiếng, ảnh hưởng ba mẹ nói chuyện mất. Ông ấy không ngừng dùng ống tay áo để lau đi nước mắt trên mặt, chỉ là nước mắt này ấy à, giống như là lau hoài không hết vậy.

Lau rồi, lại tới tiếp.

Giang Cảnh Du hít một hơi thật sâu, cô đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà khi thời khắc này thật sự tiến đến rồi, mũi cô vẫn là thấy chua xót, trước mắt mông lung.

"Bíp ——"

Tiếng máy móc đột nhiên vang lên, đại biểu cho trái tim của ông cụ đã mãi ngừng đập.

Tay của ông cụ, chậm rãi rũ xuống, mắt cũng bất tri bất giác khép lại rồi.

Trương Lưu Vân lảo đảo vài bước, lại bước nhanh vài bước, lần nữa nắm chặt tay ông cụ trước lúc nó hoàn toàn rớt xuống, lại chậm rãi thả xuống giường.

"Sao ông nói đi là đi liền vậy, ông nhớ rõ lời ông nói đó, chờ tui một chút."

Giang Minh Trí: "Ba ——"

Căn phòng bệnh này nháy mắt đã bị tiếng khóc bao phủ.

Giang Minh Trí nằm bò trên giường bệnh của ba, mái đầu dù đã hoa râm, nhưng vẫn khóc như một đứa trẻ.

Giang Minh Nghi cũng nằm bò bên giường, khóc đến không dựng thẳng eo được.

Giang Minh Tông và Giang Minh Bình cũng thấy trong lòng vắng vẻ.

Đối với hai ông bác này mà nói, ông cụ cũng không phải là một người cha tốt, nhưng mà đôi khi không có cảm giác gì, ông cụ không còn nữa thì lại như là mất đi thứ gì quan trọng, trong lòng rầu rĩ khó chịu.

Tất cả mọi người đang rớt nước mắt.

Chờ tới lễ tang rồi, buổi tang lễ này cũng không điệu thấp, vì không điệu thấp nổi.

Nhân vật chính của buổi tang sự này cũng không có đứa con trai nào quá tiền đồ, nhưng mà ông cụ này lại có cháu trai và cháu gái rất có tiền đồ.

Đứa con trai thứ ba của ông cụ này sinh được ba đứa con, đứa nào cũng là rồng phượng trong đám người.

Cháu gái của ông cụ thì không cần phải nói rồi, mức độ nổi tiếng của cô rất cao, mọi người vẫn luôn suy đoán xem của cải của cô rốt cuộc có bao nhiêu, làm hoài không biết mệt luôn đó, chỉ là bởi vì rất nhiều thứ cô có được không có bày ở bên ngoài, không cách nào đo lường tính toán, nên vẫn luôn không có con số chuẩn xác.

Còn hai đứa cháu nội của ông cụ, cháu trai lớn thì hiện tại cũng là nhân vật nắm thực quyền trong vùng, còn đứa cháu nhỏ thì thường thường có thể thấy được mặt anh trên tin thời sự.

Bởi vậy nên lễ tang ông cụ rất long trọng, có rất nhiều người không mời cũng tới đây, tự phát mà thắp cho ông cụ một nén nhang.

Bởi vì người tới quá đông, vốn dĩ rất điệu thấp cũng không điệu thấp được, bị người ta chụp được một vài tấm ảnh đăng lên trên mạng, chọc cho các cư dân mạng tò mò.

[Là đại nhân vật nào qua đời vậy? Sao mà nhiều đại lão đi qua đưa vòng hoa thế?]

[Úi trời, tui thấy được tên của thị trưởng chúng ta kìa.]

[Tui thấy được vị phú hào của đảo Minh Châu kia.]

[Tui cũng thấy được......]

Lúc này internet còn chưa có phát đạt đến vậy, tin tức cũng không đủ nữa, nên chỉ có một số rất ít người biết là chuyện như thế nào.

Chờ khi tang sự kết thúc rồi, lúc này luật sư mới công bố di chúc của Giang Nguyên Đồng.

Di chúc của ông cụ đương nhiên không phải phân phối công bằng rồi, bởi nếu mà phân phối công bằng, cụ lập di chúc làm cái gì?

Mỗi người được đến cái gì đều không giống nhau, hơn nữa cách phân chia này rất có phong cách cá nhân của ông cụ.

Giang Nguyên Đồng tuy không có làm ăn kinh doanh gì, nhưng mà của cải của ông cụ lại phong phú mười phần, ngoài dự kiến của rất nhiều người. Đấy đều là lãi lăn lãi, tiền lăn tiền như lăn quả cầu tuyết lớn mà ra.

Đầu to thì ông cụ cho Cố Thịnh và Cố Hi, có bất động sản, cổ quyền, vàng, cùng với một ít đồ cổ và trang sức, nhiêu đây đã chiếm 5 phần trong số tài sản của cụ rồi, mà trong 5 phần dư lại kia, Giang Cảnh Du lại được đến một phần năm nữa. Vậy là được được 6 phần trên tổng số rồi.

Cộng thêm phần cho con trai thứ ba, cùng với Cảnh Đằng, Cảnh Tường nữa, tất cả chiếm hơn 8 phần tổng tài sản.

Với góc nhìn của Giang Nguyên Đồng, số vàng mà ông cụ lấy ra kia không có đáng giá nhiều tiền đến vậy, cụ hiện tại có được nhiều như này đều là nhờ có cháu gái xử lý kinh doanh giúp cho mới có hôm nay, nên ông cụ tất nhiên cũng phải để lại phần lớn cho cháu rồi. Chỉ là thấy của cải của cháu gái quá mức phong phú, không thiếu chút đồ này, nên ông cụ liền để lại cho Cố Thịnh và Cố Hi.

Về phần Giang Cảnh Đằng, anh ấy được đến 4 căn hộ tại đặc khu, đều ở cùng một tầng của một tòa nhà, còn thêm cả 2 cái cửa hàng dưới lầu nữa. Mỗi tháng chỉ thu tiền thuê thôi, cộng tất cả lại thì tiền thuê một tháng cũng đủ cho cả một gia đình khá giả sống rất dễ chịu.

Trừ bỏ tài sản cố định nói trên, anh ấy còn có thêm cổ quyền của hai công ty nào đó, cộng thêm 500.000 tệ tiền mặt.

Giang Cảnh Tường được chia ngang bằng với anh trai.

Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan không phải huyết mạch của ông cụ, nhưng mà mỗi người cũng được phân cho một số lượng vàng, mỗi người còn được thêm một căn nhà.

Đến phiên Giang Minh Trí thì Giang Nguyên Đồng cho đứa con này khá đơn giản, là một khoản tiền gửi định kỳ 1 triệu tệ, mặt khác còn có hai căn nhà, một căn biệt thự, cổ quyền của hai công ty nào đó.

Giang Minh Nghi thì được chia cho nhà cửa và cửa hàng, mỗi loại là hai tòa, rồi vàng, cổ phần vân vân, tiền mặt thì là 200.000 tệ.

Cụ cho 4 đứa cháu ngoại khá là thống nhất như sau, mỗi đứa có bao nhiêu vàng này, rồi thêm vào 800.000 tệ tiền mặt.

Số tiền này bọn họ có thể tùy tiện lấy đi mua nhà hoặc là đầu tư.

Lúc này đang là năm 2006 nhé, 800.000 tệ này đây, cũng đã đủ cho bọn họ mua nhà hoặc mua cửa hàng, hoặc là đi đầu tư.

Đương nhiên, nếu muốn lại tiến thêm một bước mua được nhà tốt luôn, thế thì vẫn là không đủ.

Nhìn thấy người khác được đến những thứ đó, Giang Minh Tông với Giang Minh Bình đều kích động lên, nhưng mà nhìn lại những gì được chia đến trong tay, bọn họ lại không thể tin được – Rõ ràng bọn họ cũng là con của ba, kết quả bọn họ chỉ được chia cho một căn nhà tại huyện Dịch Thủy? Một căn hộ này mới được bao nhiêu tiền? Chưa được 100.000!

Đối lập với những người khác, y chang như tống cổ ăn mày vậy.

Giang Minh Tông rất bất bình, nhưng mà khi bác ta nhìn sang những gì con trai Nhược Thư của mình được đến, lại cứng họng rồi.

Giang Nhược Thư được đến 1 căn nhà tại đặc khu, một cái cửa hàng trên tỉnh thành, tiền mặt thì 500.000 tệ, còn có một ít cổ quyền, mỗi năm chỉ tính tiền chia hoa hồng cũng có được mấy chục ngàn tệ.

Nhiều hơn so với cho cháu ngoại.

Với góc nhìn của Giang Nguyên Đồng, ông cụ thấy đứa cháu nội này của mình rất tốt, nhưng cố tình lại có một thằng cha như vầy, liên lụy cháu nó, cho nên ông cụ cho nhiều hơn chút.

Về phần hai đứa cháu nội mà Giang Minh Bình sinh cho cụ, vậy thì có lệ hơn nhiều, chỉ một căn nhà trên thành phố, hết rồi.

Giang Minh Bình cảm thấy mình không có bị tức chết, thiệt đúng là do ông ta mạng lớn.

Lại xuống lứa chắt, Giang Nguyên Đồng lại đối xử bình đẳng: Mỗi đứa được cho 100.000 tệ, chẳng phân biệt nam hay nữ, đã thành niên thì trực tiếp đưa luôn, còn đang là vị thành niên thì cất trong ngân hàng tồn định kỳ chờ khi thành niên rồi mới được dùng.

Đối đãi khác biệt được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, trách không được ông cụ nói phải để cụ qua đời rồi mới tuyên bố, chứ không là chắc chắn bên tai sẽ không được thanh tịnh.

Trương Lưu Vân không có được được chia cho bất kỳ thứ gì, đó là bởi vì sớm trước đó Giang Nguyên Đồng đã chia rất nhiều thứ tới dưới danh nghĩa bà cụ rồi.

Luật sư nói hết cho mọi người rồi, Giang Minh Bình đứng dậy, xanh cả mặt mà nói: "Cái này không công bằng! Tôi kháng nghị!"

Cả ba phòng, tính lên hết, chỉ bác ta là được chia ít nhất, thậm chí ngay cả đứa con gái đã gả ra ngoài như chị hai cũng được chia nhiều hơn phòng này của bác ta!

Dựa vào cái gì chứ?

Chẳng sợ không tính đến chị hai, hai cái đứa người ngoài họ Triệu kia cũng được nhiều hơn bác ta!

Luật sư bình tĩnh mười phần: "Nếu các vị bất mãn với cách phân phối này, đương sự của tôi còn có một phương án phân phối khác, đó là toàn bộ tài sản đều thuộc về nữ sĩ Giang Cảnh Du."

Giang Minh Tông: "???"

Giang Minh Bình: "???!!!"

Cũng chính là bọn họ sẽ không có được một cắc bạc nào luôn á?

Như này thì còn để bọn họ ầm ĩ thế nào được?

Lời này vừa ra, luật sư quả nhiên thấy được bọn họ bình tĩnh lại.

Nguyên thoại của đương sự của ông ấy chính là – Những của cải mà ông cụ lưu lại không có nhiều đến vậy, ít nhiều là có cháu gái của ông cụ, bọn họ có thể được chia cho nhiêu đó thì nên cám ơn trời đất rồi. Còn ngại không biết đủ, nghĩ đẹp lắm! Còn không biết đủ nữa thì ông đây không lưu lại cho chúng mày một cắc nào hết luôn!

Giang Minh Tông và Giang Minh Bình bất mãn, nhưng Giang Nhược Thư thì rất thỏa mãn. Anh ấy nghĩ ba chỉ được chia cho một căn nhà ở trong huyện, còn lại đều ở dưới danh nghĩa của anh ấy, như thế này thì dù cho ba mẹ có muốn trợ cấp cho đám em họ bên ngoại của anh ấy thì cũng có hạn, vì ông ấy còn có thể bán được mấy căn nhà này à?

Có số tiền này rồi, anh ấy liền có thể yên tâm lớn mật mà lựa chọn khuếch trương, không còn nỗi lo về sau nữa. Dù cho anh ấy gây dựng sự nghiệp thất bại, nhưng có những thứ này rồi, nửa đời sau của anh ấy cũng có chỗ dựa.

Hơn nữa, vốn dĩ là cái hồi anh ấy mới gây dựng sự nghiệp, chính là ông nội đầu tư cho anh ấy mà.

Chu Đông Mai vốn đang muốn nói sao lại không có phần của con gái bác ta, hai đứa con trai của bác ta đều được chia nhà cho mà. Chỉ là khi nghe nói nếu không hài lòng thì cái gì cũng không có, bác ta vẫn là nuốt về lại những lời đó.

Ngay cả cháu ngoại gái ba cũng để lại nhiều tiền đến vậy, chỉ mỗi con gái của bác ta là hai bàn tay trắng, đây là không thích nó tới cỡ nào chứ hả?

Mặc kệ bọn họ có vừa lòng hay không, chuyện này đều thành kết cục đã định.

Giang Cảnh Du biết được kết quả này, thiệt có chút không biết nên khóc hay cười.

Như thế này đúng là ông nội, tùy tâm sở dục.

Nói vậy, bác cả và bác hai mãi cho đến chết cũng sẽ đều đang oán trách ông nội rồi.

Nhưng mà ông nội không để bụng.

Cô hoài nghi ông nội thậm chí là cố ý làm vậy, cố ý để cho hai ông bác biết được những con cháu khác được đến bao nhiêu. Bọn họ đã từng làm ông nội không thoải mái, ông cụ để phút cuối trả thù về lại hết.

Nhìn khuôn mặt xanh lè của bác cả và bác hai, Giang Cảnh Du càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Sau khi những việc này xử lý xong rồi, trọng tâm của Giang Cảnh Du đặt lên trên người bà nội mình.

Có rất nhiều người già sau khi mất đi bạn già rồi, tinh khí thần của mình rất mau cũng tan, vì lo lắng cho chuyện đó, bên cạnh Trương Lưu Vân vẫn luôn có con trai và cháu gái làm bạn, sợ bà không bước ra được.

Giang Cảnh Du thấy bà nội sẽ thường thường nhìn hình của ông nội phát ngốc, cô trái lo phải nghĩ, mua cho bà cụ một con mèo con, để bà cụ nuôi thú cưng bồi dưỡng cảm tình.

Dù cho ba mẹ hiếu thuận đi nữa, họ cũng không thể vẫn mãi ở bên cạnh bà nội, ví dụ như là vào buổi tối.

Còn thú cưng thì lại khác, đặc biệt là bé mèo thích dính người, nó sẽ quấn quýt làm người ta mềm lòng, tối đến còn có thể ôm nhau ngủ, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể của nhau nữa.

Lúc mới đầu Trương Lưu Vân đối với chú mèo này là nhàn nhạt, bà cụ cũng không phải chưa từng nuôi mèo. Hồi trước còn từng nuôi hai con để mà bắt chuột, hiện tại không có chuột để mà bắt, mèo cũng từ người giúp đỡ bé nhỏ của gia đình biến thành thú cưng, cái gì cũng không cần phải lo, chỉ cần ở bên cạnh bà cụ là được.

"Meow ~"

"Meow ~"

"Meow ——"

Đây là một con mèo con có kỹ năng làm nũng max điểm, tiếng kêu của nó nũng nịu mềm mại, độ ngọt đã nổ thước đo, chờ khi quen thuộc với sự tồn tại của nó rồi, Giang Cảnh Du vui mừng mà phát hiện bà nội đã như hình với bóng với chú mèo này rồi, làm cái gì cũng muốn mang theo nó, tối đến cũng ôm nó cùng nhau ngủ.

Cố Thịnh và Cố Hi có được nghỉ cũng sẽ trở về, nhìn thấy trạng thái của bà cố ngoại như này, bọn họ cũng yên tâm không ít.

Trương Lưu Vân cũng là một cụ bà cao thọ, bà cụ sống được đến hơn 90 tuổi, tuổi này, cũng là một hỉ tang.

Di sản của bà cụ tất cả đều là cho con cháu của mình.

Giang Cảnh Tường và Giang Cảnh Đằng làm việc trong thể chế nhà nước, thu nhập rất rõ ràng, không thể so với người đi buôn bán, lại cũng sẽ không túng quẫn. Hồi trước chị gái có đầu tư giúp bọn họ, rất thành công, nên bọn họ không thiếu tiền, rồi giờ qua hai lần được ông bà nội tặng, lập tức liền giàu có lên.

Chỉ là bọn họ tình nguyện không cần những món quà tặng này, càng hy vọng ông bà còn sống.

Giang Cảnh Du thì sau khi ông bà qua đời rồi, cô lại mở một thế giới hải dương tại làng du lịch. Nơi này có rất nhiều loại cá quý trọng, hấp dẫn những người yêu thích nuôi cá trên thế giới đến đây, thậm chí còn có chuyên gia bảo vệ động vật tới, từ chỗ này của cô thật cẩn thận mà mang về những chủng loại cá bị xếp vào giống loài lâm nguy về hỗ trợ sinh sản.

Ông bà nội rời đi làm Giang Cảnh Du cũng đang chuẩn bị chuyện về sau. Không phải ai ai cũng có thể cao thọ giống như ông bà nội được, nếu như bọn cô có ngoài ý muốn gì, thế giới hải dương này đây, có thể tận khả năng lưu lại những loài cá quý hiếm cô câu lên được ở trong ao cá.

Bởi vì chủng loại cá quá nhiều, danh khí càng lúc càng lớn, thế giới hải dương này thậm chí được xưng là bách khoa hải dương sống.

Nơi này về sau còn trở thành một điểm du lịch nổi tiếng mười phần, những người đi tới nơi đây chơi nếu mà chưa từng tới thế giới hải dương, vậy là tương đương với đi công cốc rồi.

Sau đó nữa có người quay chụp một bộ phim điện ảnh tại cái làng du lịch và mảnh hải vực này của Giang Cảnh Du, đó là một bộ điện ảnh kể về mỹ nhân ngư, công bố tình hình sinh thái được giữ gìn rất tốt ở nơi này ra ngoài.

So sánh với những hải vực ô nhiễm khác, nếu thật sự có mỹ nhân ngư tồn tại, nói vậy bọn họ sẽ đến chỗ này sinh sống.

Nơi này nổi tiếng rồi, tiếp theo đó chính là lượng người tăng vọt, không thể không hạn chế lưu lượng khách, áp dụng chế độ hẹn trước, thế nào cũng cần phải hẹn trước mới có thể tiến vào đây du ngoạn.

Muốn tới nơi này trở nên phiền toái hơn, thế mà lại càng được hoan nghênh hơn.

Chờ đến về sau nữa, khi các hot blogger và vlogger hứng khởi, nơi này cũng trở thành một điểm check-in lớn nổi tiếng trên mạng.

Mà khi bọn họ đi vào nơi này, nơi nhất định tới check-in chính là cái vịnh dùng để quay chụp phim mỹ nhân ngư kia, còn có cả thế giới hải dương này, kèm đó là câu chuyện có thể nói là truyền kỳ của chủ nhân của thế giới hải dương này.