Chương 3
Từ bé, Thẩm Hoài đã được nuôi dưỡng trong nhà tôi.
Phòng bên cạnh tôi chính là phòng của anh ta.
Anh ta thích thì tới Chúc gia ở, muốn về nhà thì cứ đi về.
Vì tôi mà mọi vật dụng và đãi ngộ của anh ta đều là hàng đầu.
Yêu cầu duy nhất mà Chúc gia đặt ra cho anh ta là: ở bên cạnh tôi, dỗ tôi vui, đừng để tôi giận.
Vậy nên không ngoài dự liệu, chỉ cần tôi chưa chết, anh ta buộc phải ở bên tôi, thậm chí phải kết hôn với tôi.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, học cùng một trường, trong cùng một lớp.
Là thanh mai trúc mã gần mười năm.
Anh ta học giỏi, dung mạo xuất chúng, cuộc sống vàng ngọc đã nuôi ra khí chất cao quý, như một bông hoa cao lãnh mọc trên đỉnh núi tuyết.
Tính cách Thẩm Hoài lạnh nhạt, trầm lặng, không để lộ cảm xúc, từng cử chỉ đều mang vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Chỉ khi đối diện tôi, vẻ kiêu ngạo ấy mới thu liễm lại.
Nhưng dù vậy, anh ta cũng chỉ tuân theo lời dặn của Chúc gia, chứ không làm thêm bất cứ điều gì ngoài bổn phận.
Cách chúng tôi ở bên nhau luôn nhạt như nước lã vậy.
Anh ta sẽ cùng tôi tản bộ khi trời đẹp, sẽ giúp tôi lấy một cuốn sách mình gợi ý khi vào thư viện, lúc ăn cơm chung sẽ gọi vài món tôi thích.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Chúng tôi thậm chí chẳng có chuyện gì để nói.
Hồi nhỏ, Thẩm Hoài có lẽ từng băn khoăn làm sao để khiến tôi vui.
Nhưng khi nhận ra cảm xúc của tôi luôn nhạt nhẽo, gần như không giận bao giờ, anh ta đã học một cách sống nhẹ nhõm hơn.
Anh ta không còn bỏ công tìm cách dỗ tôi cười, dĩ nhiên cũng không bỏ ra thời gian để tìm hiểu về tôi nữa.
Trong mắt anh ta, tôi ngày càng giống một trách nhiệm không thể buông bỏ, dù rất muốn thoát ra nhưng bất lực.
Đã từng, tôi cảm thấy chuyện này cũng không có gì.
Vì cơ thể tôi vốn đã định sẵn không thể chịu đựng được những cảm xúc quá mãnh liệt, dù là vui mừng, giận dữ, đau khổ, buồn bã… tôi đều không thể có.
Tôi quá mỏng manh.
Không ai dám lại gần tôi, vì họ không gánh nổi rủi ro nếu tôi bị tổn thương.
Tôi đã quen với sự tồn tại và đồng hành của Thẩm Hoài, cũng dung túng cho cái tính cao ngạo của anh ta, tôi cũng không hề tỏ ra giận dỗi khi anh ta tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay kiêu căng.
Bởi trong mắt tôi, anh ta giống như một công cụ, để ba mẹ tôi có được chút an ủi tinh thần mà thôi.
Thế nhưng, tôi rốt cuộc cũng là một con người bằng xương bằng thịt.
Mười năm sáng tối bên nhau, tôi đã dành cho Thẩm Hoài một chút tình cảm ít ỏi mà tôi có thể có.
Bùi Diệu là học sinh đặc tuyển.
Gia cảnh cô ấy không tốt, lúc nào cũng rụt rè, yếu ớt đáng thương.
Nhưng cô ấy có thể không màng tất cả mà bỏ chiếc ô trong ngày mưa để bế một con mèo hoang bên đường.
Cô ấy có thể tung tăng mời anh ta cùng chơi cầu lông.
Cũng có thể tham gia dạ hội của trường, uyển chuyển mà nhảy múa.
Cô ấy là một người hoàn toàn khác tôi, cô khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Đó là lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra Thẩm Hoài cũng có thể nói nhiều đến vậy.
Thì ra anh ta cũng có thể tinh tế dò hỏi sở thích của một người.
Thì ra anh ta cũng sẽ đi xem phim cùng một người, đi gắp thú bông, hay leo núi ngắm bình minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta giấu kỹ tình cảm này.
Nhưng vì là hôn phu của tôi, nên từng hành động của anh đều bị Chúc gia nhìn thấy.
Vì vậy, mọi chuyện giữa anh ta và Bùi Diệu sớm đã bị đặt trước mặt tôi.
Thậm chí cả đoạn video giám sát cảnh hai người hôn nhau sau giờ tự học buổi tối cũng được đưa đến tay tôi.
Bùi Diệu xót xa cho Thẩm Hoài, dịu dàng nói:
“Chúc Hàm Thanh tại sao cứ phải trói anh bên cạnh cô ấy… Anh đã mất tự do từng ấy năm rồi, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Thẩm Hoài im lặng một lát rồi đáp:
“Cô ấy sức khỏe không tốt, chúng ta bây giờ phải giấu chuyện này. Diệu Diệu, anh đã cảm thấy rất ủy khuất rồi, vậy mà giờ lại để em chịu chung ủy khuyết với anh nữa chứ.”
“Đợi đến khi… cô ấy…”
“Chúng ta sẽ tự do.”
Sau đó hai người lại tựa vào nhau, tình chàng ý thiếp, như một đôi uyên ương khổ mệnh bị tôi chia cắt.
Tôi không hẳn là tức giận.
Bởi một khi cảm xúc đó dâng trào, tôi sẽ không thở nổi.
Tôi chỉ cảm thấy một chút tò mò, muốn hỏi thẳng anh ta về cái ủy khuất kia.
Như thế nào để gọi là ủy khuất?
…
Học viện Minh Triều.
Lý Triều Huy theo tôi vào lớp học, cả lớp lập tức sững lại.
Sau đó, từng gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, khó tin, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.
“Người này là ai thế? Chưa từng thấy bao giờ.”
“Ơ, sao lại không phải là Thẩm Hoài…”
“Chẳng lẽ nhà họ Chúc đổi người rồi?”
“Đáng ghét, sao chuyện tốt thế này lại không rơi vào đầu mình chứ!”
“Tất cả tại mẹ tôi không sinh đúng giờ, đúng ngày…”
“Hay tôi thử xem, biết đâu cũng được làm bùa may mắn xung hỉ cho đại tiểu thư nhà họ Chúc.”
“Thật muốn nhìn biểu cảm của Thẩm Hoài ghê.”
“Hay quá! Cuối cùng Chúc đại tiểu thư cũng chán anh ta rồi!”
Lý Triều Huy thấy gần như cả lớp đều đổ dồn ánh mắt lên mình, thoáng có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
Cậu quay sang nói với tôi:
“Tôi sẽ cố gắng học tập.”
Tôi: “?”
Cậu lại nói:
“Đứng hạng nhất. Tuyệt đối không để đại tiểu thư mất mặt.”
Âm giọng thành kính, giống như đang lập lời thề.
Tôi: “……”
Tôi nhìn cậu dời bàn ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó bắt đầu lau chùi chỗ ngồi của tôi.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cậu lau sạch sẽ sáng bóng.
Nghe quản gia kể, tối qua sau khi tôi nghỉ ngơi, Lý Triều Huy đã giúp dì lao công lau dọn sàn, rồi giúp bác làm vườn cắt tỉa cành lá, sau đó lại chạy bộ quanh sân, vừa chạy vừa học tiếng Anh.