Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 4



 

Chương 4

 

Cuối cùng còn lấy một cuốn sổ nhỏ ghi chép gì đó.

 

Hôm nay tôi vô tình liếc qua, phát hiện toàn bộ đều liên quan đến tôi.

 

Thời gian tôi thường ngủ trưa.

 

Lúc nào tôi thích đi dạo.

 

Loại sách tôi đọc trong phòng đọc.

 

Kiểu bữa sáng tôi thích.

 

Giờ uống thuốc.

 

Chỉ một trang giấy ngắn mà đã chật kín những điều ấy.

 

Sáng nay, trời còn chưa sáng hẳn cậu đã dậy.

 

Vận động xong liền tắm rửa, rồi bắt đầu học bài.

 

Tiện tay còn giúp dì đầu bếp chuẩn bị bữa sáng.

 

Trên khay ăn của tôi, bông hoa cà rốt chính là do cậu tỉa.

 

Có hơi vụng về, nhưng vẫn nhìn ra được hình hoa.

 

Con người thật sự có thể sở hữu nguồn tinh lực vô tận như vậy sao?

 

Tôi thấy khó hiểu, bèn hỏi:

 

“Cậu không thấy mệt à?”

 

“Không mệt.” - cậu vừa nói vừa rót cho tôi một cốc nước ấm, ngẩng đầu lên mỉm cười:

 

“Được làm những việc này, tôi rất vui.”

 

Trước đây tôi từng chứng kiến vô số gương mặt nói dối.

 

Họ mang đủ loại mặt nạ: nịnh nọt, giả dối, khách sáo, tâng bốc, chúc tụng.

 

Trong đó có cả Thẩm Hoài.

 

Sự quan tâm của anh ta đôi khi lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, sự miễn cưỡng khó chịu nhưng buộc phải nuốt xuống.

 

Những thứ đó tôi đều nhìn ra cả, chỉ là không muốn vạch trần.

 

Nhưng nghĩ lại tôi cũng chẳng còn sức mà để ý tới những suy nghĩ thật sự mà họ muốn che giấu trong lòng.

 

Đối với những điều không quan trọng đó, tôi sẽ không bận tâm.

 

Nhưng hình như tôi chưa từng gặp kiểu người như Lý Triều Huy.

 

Cậu giống như một cơn mưa xuân từ núi rừng.

 

Không bị khói bụi nơi thành thị làm ô nhiễm vẩn đục, cũng chẳng đột ngột lạnh lẽo, xám xịt như bão tuyết.

 

Cậu không cố gắng nói những lời hay ý đẹp với tôi, không xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình, cũng chẳng che giấu bất cứ điều gì.

 

Mỗi một câu cậu nói ra… đều là thật.

 



 

Bản dịch

 

Tiếng chuông vào học vang lên.

 

“Báo cáo.”

 

Thẩm Hoài đến trễ, chậm rãi bước vào lớp.

 

Sau lưng là Bùi Diệu, gần như thở không ra hơi.

 

Anh ta thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng ánh mắt đầu tiên khi vào lớp lại rơi xuống người tôi.

 

Hoặc chính xác hơn, rơi xuống Lý Triều Huy đang ngồi cạnh tôi.

 

Thẩm Hoài sững lại.

 

Gương mặt anh ta thoáng qua sự nghi hoặc, khó hiểu, bực dọc, phẫn nộ… nhưng rất nhanh liền bị đè nén xuống.

 

Cuối cùng, anh ta chỉ lạnh mặt ngồi xuống.

 

Ngay cả khi Bùi Diệu rụt rè kéo vạt áo anh ta, anh ta cũng không để ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thái độ cố tình phớt lờ tôi, xen lẫn một chút bối rối khó che giấu.

 

Tôi không hề quan tâm đến hành động của anh ta, cũng chẳng buồn liếc mắt thêm nữa.

 

Bởi vì lúc đó tôi đang dạy Lý Triều Huy cách dùng những thiết bị điện tử cần thiết trong giờ học.

 

Cậu chẳng biết gì, nhưng lại học rất nhanh.

 

Có những câu hỏi nghe có vẻ hơi vô tri, nhưng vẫn không khiến người khác thấy phiền.

 

Tiết học đầu tiên là rèn luyện nghe tiếng Anh.

 

Lý Triều Huy tự nhiên đưa cho tôi một bên tai nghe.

 

Dưới ánh nắng, mái tóc đen của cậu ánh lên sắc vàng dịu dàng.

 

Khi cười, lại khiến người ta vô cớ thấy tâm tình thoải mái.

 

Những lời từ chối của tôi nghẹn lại bên môi.

 

Thực ra, những bài kiểm tra hay rèn luyện trên lớp thế này, tôi chưa bao giờ tham gia.

 

Một là vì học tập quá tiêu hao tinh lực, tất cả mọi người đều muốn tôi nghỉ ngơi cho tốt.

 

Ngay cả việc đi học như bao người đồng trang lứa, ba mẹ cũng đã phải cân nhắc thật lâu mới đồng ý.

 

Hai là vì với tôi, những thứ đó không có chút khó khăn nào.

 

Những đoạn hội thoại tiếng Anh mà với Lý Triều Huy còn vô cùng lạ lẫm và khó hiểu, nhưng tôi thì chỉ cần liếc qua đã có thể viết lại hoàn chỉnh.

 

Chỉ là, Lý Triều Huy không hề biết điều đó.

 

Cậu cũng chưa từng coi sự khác biệt của tôi là chuyện đương nhiên.

 



 

Ánh mắt cậu nhìn tôi, không giống như đang nhìn một mảnh thủy tinh dễ vỡ, cũng không giống như nhìn một bệnh nhân phải kính nhi viễn chi, lại càng không giống như đang nhìn một kẻ dị biệt mà buộc lòng phải lấy lòng.

 

Cậu chỉ đơn giản… đang nhìn tôi.

 

Nhìn Chúc Hàm Thanh tôi.

 

Cho dù miệng luôn gọi tôi là “đại tiểu thư”, trong ánh mắt ấy cũng chẳng hề có sự rườm rà, chỉ trong trẻo và rõ ràng.

 

Tôi ngẩn ra mấy giây, rồi nhận lấy tai nghe.

 

Rất nhanh, bài tập trên lớp kết thúc.

 

Giáo viên ngoại quốc đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt.

 

Lý Triều Huy hiển nhiên không theo kịp tiết học toàn tiếng Anh này, nhưng cậu vẫn rất chăm chú, rất nghiêm túc, ngòi bút không hề ngừng lại.

 

Có lẽ vì thấy trong lớp có gương mặt mới, cô giáo ngoại quốc cũng hào hứng mời cậu tham gia đóng tiểu phẩm tình huống.

 

Tốc độ nói của cô quá nhanh, khiến cả câu sau dính liền với câu trước, nhiều đoạn Lý Triều Huy dù đã cố gắng cũng chẳng hiểu hết.

 

Vì thế, khi đứng lên, cậu có chút bối rối.

 

Rõ ràng là chưa nắm được ý của giáo viên.

 

Các bạn bên dưới nhìn cậu, mang theo vài phần ngạc nhiên, nhưng vì lễ phép, chẳng ai lên tiếng.

 

Trong sự tĩnh lặng ấy, một tiếng khẽ cười bật lên, nghe đặc biệt rõ ràng.

 

Đó là từ Thẩm Hoài.

 

Anh ta tuy không nói gì, nhưng khóe môi lại nhếch lên một đường cong mỏng, lộ ra sự khinh miệt và chế giễu khó giấu.

 

Ngay sau đó, anh ta giơ tay, trò chuyện trực tiếp với cô giáo.

 

“Teacher, let me try.” – tiếng Anh của Thẩm Hoài là giọng Luân Đôn chuẩn, được học từ thầy dạy Anh văn năm xưa của tôi.

 

“Bạn học mới này thậm chí còn nghe không hiểu lời cô. Yêu cầu của cô với cậu ta chẳng khác nào làm khó.”

 

Ngữ khí của anh ta rất nhạt, nhưng sự mỉa mai thì rõ rành rành.

 



 

Bùi Diệu bất an khẽ kéo tay áo anh ta, nhưng Thẩm Hoài chẳng thèm để ý, ánh mắt dán chặt lên người Lý Triều Huy.

 

Như thể đang nhìn một kẻ thù có mối thâm thù huyết hận.

 

Thế nhưng, Lý Triều Huy lại không hề lúng túng hay cảm thấy nhục nhã như anh ta mong đợi.