Chương 5
Cậu vốn luôn thản nhiên trước sự thiếu hiểu biết của mình, cũng không để những chuyện thế này chạm vào lòng tự trọng.
Cậu chỉ hơi mất tự nhiên, rồi nhỏ giọng hỏi tôi:
“Đại tiểu thư, tôi có phải đã khiến cô mất mặt rồi không?”
Tôi khẽ lắc đầu, sau đó cũng giơ tay lên.
“Teacher.” – tôi chậm rãi nói – “Emsẽ làm bạn diễn cùng cậu ấy.”
Cô giáo ngoại quốc lộ vẻ mừng rỡ:
“Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”
Lý Triều Huy nhìn tôi.
“Cô ấy mời cậu đóng kịch tình huống.” – tôi nén cơn ngứa nơi cổ họng, khẽ cụp mắt – “Tôi sẽ nói cùng cậu.”
Tốc độ nói của giáo viên quá nhanh, Lý Triều Huy vì thế không theo kịp.
Thêm việc Thẩm Hoài rõ ràng đang cố tình khiến cậu khó xử.
Vì thế tôi không thể ngồi yên.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi chủ động yêu cầu tham gia một hoạt động trên lớp.
Lý Triều Huy thì không biết điều đó.
Thẩm Hoài thì biết.
Vẻ mặt anh ta thoáng ngẩn ngơ, dường như vì lý do nào đó mà luôn tránh né ánh mắt tôi, nhưng cuối cùng vẫn quay lại, trong đôi mày tuấn tú tràn đầy sự khó tin.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ta gần như thất thố, thậm chí đứng bật dậy, lạnh lùng nói với cô giáo:
“Cô không biết sao? Cơ thể của Chúc Hàm Thanh không thích hợp cho những hoạt động thế này.”
Cô giáo ngoại quốc sững sờ, trên mặt thoáng hiện sự lúng túng.
Cô là giáo viên mới, học kỳ này mới tới đứng lớp.
Đương nhiên các giáo viên khác cũng từng nói qua tình trạng của tôi.
Nhưng trong mắt cô, đây chẳng qua chỉ là một hoạt động nhỏ trong lớp học, huống chi là tôi chủ động muốn tham gia.
“Chúc Hàm Thanh…” – cô nhìn về phía tôi.
Tôi hơi nhíu mày, trực tiếp phớt lờ Thẩm Hoài:
“Em làm được. Bắt đầu đi.”
Khuôn mặt Thẩm Hoài tái nhợt, môi mấp máy như muốn nói gì.
Thế nhưng, sự tự tôn của anh ta đã buộc cho bản thân anh ta phải nuốt nó xuống, nên anh ta chỉ có thể bất lực ngồi xuống.
Đoạn diễn kịch này trích từ một bộ phim truyền hình Anh quốc.
Tôi hạ chậm tốc độ, biến những lời thoại rườm rà thành những câu cơ bản. Lý Triều Huy liền nghe hiểu được.
Tiếng nói của cậu khi đáp không chuẩn mấy, nhưng âm sắc rất dễ nghe, mang theo sự nghiêm túc và chăm chú.
Khi kết thúc, cô giáo ngoại quốc là người đầu tiên vỗ tay.
Lúc ngồi xuống, Lý Triều Huy nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng rực:
“Đại tiểu thư, cô thật lợi hại.”
Tôi vốn định nói chẳng có gì nhưng rồi khựng lại, đổi giọng:
“Sau này cậu cũng sẽ làm được.”
Về nhà nên tìm cho cậu một gia sư tiếng Anh thích hợp hơn mới được.
…
Căn tin của Học viện Minh Triều có tổng cộng năm tầng.
Tầng năm là nơi ba mẹ tôi đặc biệt bao trọn cho tôi.
Mỗi ngày đều có chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp thiết kế thực đơn riêng, còn có một số khu buffet, coi như khu nghỉ ngơi riêng tư của tôi.
Một vài bạn học có quan hệ tốt với tôi, hoặc gia đình họ có hợp tác với Chúc gia, thì tôi cũng sẽ cho phép họ lên tầng năm.
Tôi và Lý Triều Huy đang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lác đác vài bạn học đi lên, tươi cười chào hỏi chúng tôi.
Ánh mắt họ thoáng lướt qua người Lý Triều Huy, mang theo sự hiếu kỳ nhưng không hề có ý mạo phạm.
“Bọn họ hình như rất ghen tị với tôi.” – Lý Triều Huy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt trong trẻo sáng ngời, thoáng ẩn nụ cười:
“Có phải vì tôi được ngồi đối diện với đại tiểu thư ăn cơm không?”
Tôi lạnh nhạt:
“Đây không phải chuyện gì đáng để ghen tị cả.”
Thẩm Hoài chưa bao giờ thích ăn cơm cùng tôi.
Có lẽ vì tôi ăn rất chậm, khẩu vị lại nhạt nhẽo, nhìn thôi cũng khiến người ta mất cảm giác ngon miệng.
Hoặc cũng bởi vì tôi vốn là một người vô vị, chẳng có gì để nói, khiến người khác không còn hứng thú chia sẻ.
Hoặc là có thể vì anh ta luôn gồng mình hùa theo tôi, gượng gạo phụ họa, nên đã dần đánh mất niềm vui của việc thưởng thức món ăn.
Lý Triều Huy ngẩn ra.
Cậu ngắm tôi một lúc lâu, giọng đầy nghi hoặc, theo bản năng hỏi lại:
“Như vậy… cũng không đáng để ghen tị sao?”
Giây tiếp theo, cậu lập tức ý thức được mình vừa nói gì, vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
Ngay cả khi bị người ta ác ý giễu cợt cậu trong lớp, cậu cũng không hề lúng túng, thế mà bây giờ lại luống cuống, như thể mình vừa phạm phải tội lỗi gì ghê gớm.
Có lẽ vì cậu không giỏi nói dối, chỉ có thể lắp bắp, ấp úng giải thích:
“Bởi vì… rất đẹp… khiến tâm trạng người ta thấy tốt hơn.”
Đẹp gì cơ?
Tôi chậm chạp phản ứng một lúc lâu, cuối cùng mới hiểu cậu đang nói gì.
Cảm giác giống như có làn gió thoảng qua, làm ra gợn sóng trên mặt hồ.
Sự trầm mặc ngầm hiểu kéo dài vài giây.
Chúng tôi đồng loạt cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
…
Cửa ra vào bỗng trở nên ồn ào.
Thẩm Hoài đang dẫn Bùi Diệu đi lên.
Tâm trạng hai người xem ra đã khôi phục, Thẩm Hoài không còn dáng vẻ bực bội, khó chịu của buổi sáng, ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn cô gái đang ríu rít bên cạnh.
“Không phải em nói chưa từng ăn Phật nhảy tường sao?” – anh ta cười:
“Tầng năm của căn tin mỗi ngày đều hầm mấy nồi, lát nữa anh dẫn em đi nếm thử.”
“Thật ạ, hay quá!” – Bùi Diệu lè lưỡi:
“Nhưng em chỉ muốn nếm chút thôi, biết đâu mấy món đắt tiền này còn chẳng ngon bằng lẩu cay đầu ngõ.”
Thẩm Hoài bật cười:
“Ăn không quen thì chúng ta ra ngoài ăn lẩu cay.”
Nhưng bước chân của anh ta lập tức bị chặn lại.
Quản lý căn tin đứng ở cửa, lễ phép nói:
“Tầng năm không mở cho người ngoài, mời hai vị xuống các tầng khác.”
Thẩm Hoài sững người.
Anh ta không tin nổi, hỏi lại:
“Anh có biết tôi là ai không?”
Nụ cười của quản lý không hề thay đổi:
“Ngài không có quyền vào tầng năm.”
Sắc mặt Thẩm Hoài sa sầm xuống, từng chữ nặng nề:
“Quan hệ của tôi với Chúc Hàm Thanh, chắc các anh rõ ràng chứ.”
“Thế sao?” – nụ cười của quản lý nhạt đi, ánh mắt lướt qua gương mặt căng cứng của Bùi Diệu: