Chương 6
“Tôi đã nhận được thông báo, hôn ước giữa ngài và Chúc tiểu thư đã bị hủy bỏ. Vì vậy, quyền hạn ra vào tầng năm của ngài cũng bị thu hồi.”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Hoài bỗng chốc trống rỗng.
Anh ta chậm rãi hỏi:
“Anh vừa nói cái gì?”
Nghe vậy, Bùi Diệu lại thoáng lộ vẻ mừng rỡ, nhưng nhanh chóng kìm xuống, dè dặt liếc nhìn Thẩm Hoài.
“Rất nhanh thôi ngài cũng sẽ nhận được thông báo.” – quản lý vẫn giữ thái độ khách khí.
“Không thể nào!” – Thẩm Hoài gần như buột miệng, lát sau cố lấy lại bình tĩnh, nhếch môi:
“Tôi sẽ tự mình hỏi cô ấy. Thông báo các anh nhận được chắc chắn là sai.”
Nhưng quản lý vẫn không nhường nửa bước:
“Mời hai vị xuống tầng khác dùng bữa.”
Trong lúc giằng co, ánh mắt khác thường của nhân viên tầng năm đều đổ dồn về phía Thẩm Hoài.
Có người không nhịn được bật cười khẩy.
Cuối cùng là Bùi Diệu chịu không nổi bầu không khí này, khẽ kéo tay áo anh ta, thì thầm:
“A Hoài, chúng ta ra ngoài ăn lẩu cay đi. Thôi mà, em vốn đã thấy mấy món đó nhìn chắc cũng không ngon…”
Nhưng Thẩm Hoài vẫn bất động.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn sống trong sự nuông chiều, đi đâu cũng được người ta tâng bốc.
Hôm nay lại mất mặt trước mặt Bùi Diệu, sao anh ta có thể cam lòng.
“Anh nên nghĩ cho kỹ cho những việc anh đang làm.” – anh ta hít sâu, giọng mang theo uy hiếp:
“Tôi là người thừa kế nhà họ Thẩm. Anh chỉ là một nhân viên hèn mọn. Công việc này anh còn giữ được công việc hay không, chỉ dựa vào một câu nói của tôi.”
“Ngài đang uy h.i.ế.p tôi sao?” – nụ cười của quản lý hoàn toàn biến mất, bình thản mà không kém phần cứng rắn:
“Cho dù ngài là đại thiếu gia nhà họ Thẩm đi nữa, thì tôi cũng là người làm việc cho Chúc gia, nên cũng chỉ cần nghe mệnh lệnh của Chúc gia.”
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Thẩm Hoài hình như cũng đã mất hết kiên nhẫn:
“Tốt nhất anh nên hiểu rõ hậu quả của việc này.”
“Tiểu thư Chúc đã thu hồi quyền hạn ra vào căn tin của ngài.” – giọng quản lý cũng lạnh hẳn đi:
“Vậy nên hôm nay, ngài tuyệt đối không được phép bước vào!”
…
Trong lúc hai người còn giằng co, tôi đã bước đến cửa.
“Anh ấy cần phải lo hậu quả gì vậy?”
“Chúc Tiểu thư.” – quản lý vội vàng chào hỏi, giọng mang chút áy náy:
“Xin lỗi đã làm phiền bữa ăn của cô.”
Tôi lắc đầu:
“Anh đã làm rất tốt, quay lại làm việc của mình đi.”
Rồi ngẩng mắt nhìn về phía Thẩm Hoài:
“Thẩm Hoài, người này là nhân viên dưới trướng Chúc gia, làm việc cho tôi. Anh ta không cho anh vào căn tin là ý của tôi, thì anh dựa vào gì muốn ép anh ta ấy mất việc?”
“Hàm Thanh, tôi chỉ là không chịu nổi khi anh ta tung tin đồn bậy.”
Giọng Thẩm Hoài theo phản xạ dịu xuống đôi chút, nhưng khi nhìn thấy Lý Triều Huy bên cạnh tôi, lập tức lại lạnh hẳn:
“Sáng nay tôi đã muốn hỏi rồi, tại sao tài xế của em không đến đón tôi? Còn cậu ta là ai? Tôi dù gì cũng là vị hôn phu của em, em không thấy mình nên giải thích cho tôi sao”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thẩm Hoài.” – tôi ngắt lời:
“Anh ấy không hề nói dối. Hôn ước đã giải trừ rồi.”
“……Cái gì?”
“Từ nay anh cũng không cần đến Chúc gia nữa.” – tôi nhạt nhẽo nói tiếp:
“Anh được tự do sớm hơn dự định rồi.”
Thẩm Hoài c.h.ế.t lặng.
Ngay sau đó, anh ta bỗng bật cười lạnh, chỉ thẳng vào Lý Triều Huy, giọng gay gắt:
“Là vì cậu ta đúng không? Em tìm được kẻ thay thế, nên không chút do dự vứt bỏ tôi. Chúc Hàm Thanh, em có còn lương tâm không?”
Ồn ào.
Vô duyên.
Không biết thời thế.
Trước nay tôi luôn có đủ kiên nhẫn, cũng hiếm khi nổi giận.
Vì giận dữ đối với tôi là một cảm xúc không đáng giá.
Nhưng điều đó không có nghĩa tôi sẽ chịu để anh ta hét vào mặt.
Dù tôi cho phép, ba mẹ tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép.
Tôi khẽ ho vài tiếng, vừa định mở miệng thì Lý Triều Huy đã cất lời trước.
“Đại tiểu thư.” – cậu cúi đầu khẽ hỏi tôi, giọng chân thành:
“Nếu tôi ra tay với anh ta ngay tại đây, có khiến cô khó xử không?”
Bầu không khí u ám trong lòng tôi lập tức tan biến.
Tôi đáp:
“Không đâu.”
…
Gần như ngay khi tôi vừa dứt lời, Lý Triều Huy đã tung một cú đ.ấ.m thẳng vào người Thẩm Hoài.
Cậu từ nhỏ lớn lên nơi núi rừng, quen gánh nước chẻ củi, giặt giũ nấu cơm, cõng em đi bệnh viện, rồi đi học. Nhìn dáng người tưởng chừng gầy gò mảnh khảnh này nhưng sức lực lại mạnh mẽ kinh người.
Trong nháy mắt, tiếng kêu kinh hãi của Bùi Diệu vang lên cùng tiếng rên đau đớn của Thẩm Hoài, cùng những tiếng hít mạnh đầy khiếp sợ của bạn học xung quanh vang lên hỗn loạn.
Đây là một trận áp chế một chiều.
Hình ảnh ấy hoàn toàn đảo lộn ấn tượng của tôi về Lý Triều Huy.
Thẩm Hoài bị cậu ghì chặt xuống nền gạch, cổ còn bị bóp nghẹt, trông chẳng khác nào một con linh dương bị chó dữ cắn xé, phát ra những tiếng thở run rẩy, đầy hoảng loạn.
Khi thu lại nụ cười, gương mặt Lý Triều Huy không chút biểu cảm, gần như toát ra một luồng khí lạnh lùng dữ tợn.
Cũng phải thôi, một đứa trẻ lớn lên nơi thôn quê heo hút, lại mang một khuôn mặt xuất sắc đến thế, còn một mình gánh vác cả ông nội bệnh tật lẫn em trai yếu ớt… Nếu không có góc cạnh, cậu đã sớm bị cuộc đời cắn xé đến chẳng còn mảnh vụn.
Mưa xuân mềm mại cũng thường đi kèm với những cơn gió lạnh buốt.
Cảnh tượng này khiến tất cả đều sợ hãi.
Ngoại trừ tôi.
Bởi vì sau khi chế ngự được Thẩm Hoài, Lý Triều Huy không hề ra tay thêm nữa, mà chỉ ngoái đầu nhìn tôi, ngoan ngoãn chờ tôi mở miệng.
Chàng trai vừa rồi còn vô cùng hung dữ dữ tợn, giờ đuôi mắt khẽ rủ xuống, nét lạnh lùng cứng rắn biến thành dịu ngoan, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đã chẳng còn chút u ám.
Khiến ngón tay tôi ngứa ngáy, chỉ muốn đưa tay xoa mái đầu ấy.
Trước nay tôi không thích dùng bạo lực giải quyết vấn đề.