Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 7



 

Chương 7

 

Nhưng cảm giác này… vậy mà lại không khiến tôi cẩm thấy chán ghét.

 

“Thẩm Hoài, ai cho phép anh dám nói chuyện với tôi như thế?”

 

Tôi cầm lấy ly nước bên cạnh, chậm rãi dốc xuống đầu anh ta.

 

“Bây giờ tỉnh táo chưa?”

 

Bùi Diệu có lẽ đã sợ hãi đến mức không dám thốt lên lời nào.

 

Cô ta nhìn rõ tình thế hơn cả Thẩm Hoài, vậy nên cô ta chỉ biết ngồi một bên sụt sùi khóc, miệng lí nhí bảo đừng đánh nữa, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng nước trong suốt từ từ dội xuống.

 

Cả người ướt sũng xong Thẩm Hoài mới như vừa bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng, cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào, đang xảy ra chuyện gì.

 

Lý trí quay lại, và cùng với đó là sự sợ hãi.

 

Anh ta cúi đầu, hạ giọng cầu hòa:

 

“Hàm Thanh, xin lỗi, anh chỉ là không hiểu… tại sao đột nhiên lại hủy hôn? Cho dù em đã tìm được người thay thế anh, nhưng tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta…”

 

“Tình cảm bao nhiêu năm.” – tôi nhắc lại, giọng lạnh lẽo:

 

“Trong mắt anh, đó chỉ là gánh nặng không thể không mang theo, đâu có tình cảm gì.”

 

Sắc mặt Thẩm Hoài tái nhợt:

 

“Không phải vậy, anh chưa từng nghĩ như thế. Hàm Thanh, là lỗi của anh, anh xin lỗi em…”

 

Quản lý đưa thêm cho tôi một cốc nước.

 

Tôi rũ mắt xuống:

 

“Suỵt.”

 

Những lời thú tội giả dối khiến người ta buồn nôn tôi không muốn nghe.

 

Tôi chậm rãi dội thêm một lần nữa.

 

“Có phải nhờ nhà họ Thẩm chống lưng cho anh,” – ánh mắt tôi chuyển sang phía Bùi Diệu:

 

“Nên anh mới dám tự tin mà nói với cô ta rằng, đợi tôi c.h.ế.t rồi, hai người sẽ được tự do?”

 

Không gian lập tức rơi vào tĩnh mịch.

 

Không một tiếng động.

 

Sắc mặt Thẩm Hoài khó coi đến mức không thể hình dung, thậm chí đã lộ rõ sự hoảng loạn.

Anh ta đảo mắt nhìn quanh đám đông, cố tìm cách biện giải, nhưng cuối cùng vẫn bất lực.

 

Ngược lại là Bùi Diệu.

 

Cô ta như lấy hết dũng khí, bước lên một bước:

 

“Chúc… Chúc tiểu thư… tôi biết A Hoài và cô có hôn ước, nhưng anh ấy không yêu cô. Cô đã trói buộc anh ấy bên cạnh suốt bao năm, như vậy cũng đủ rồi… Huống chi, bây giờ cô cũng đã tìm được người thay thế anh ấy. Chuyện đã vỡ lở rồi, xin cô hãy buông tha cho anh ấy đi…”

 

“Tôi không phải đã thả anh ta đi rồi sao?” – tôi không muốn tốn thêm sức cho màn kịch nực cười này nữa liền nói:

 

“Hôn ước đã hủy, hai người yêu đương thế nào thì cũng không liên quan đến tôi.”

 

Bùi Diệu sững lại, dè dặt hỏi:

 

“Vậy… sau này cô sẽ không nhằm vào bọn tôi chứ?”

 

Tôi khựng lại, nghiêm túc nhìn cả Bùi Diệu và Thẩm Hoài, rồi buột miệng hỏi:

 

“Các người quan trọng đến mức đó sao?”

 

“Phì.”

 

Không biết là ai trong đám đông bật cười trước tiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi hết tiếng này đến tiếng khác vang lên.

 

“Chúc Tiểu thư sao có thể phí sức vào bọn họ được chứ?”

 

“Tự cho mình quan trọng đến vậy thì đi đóng mấy bộ phim não tàn xem có ai quan tâm hai người không.”

 

“Vừa xấu vừa ngu, đúng là không biết tự lượng sức.”

 

“Cái gì mà trói buộc bên cạnh, có bệnh à? Chúc tiểu thư chưa từng hạn chế tự do của Thẩm Hoài này. Khi nhìn thấy bọn họ làm ra chuyện ghê tởm như vậy cũng chẳng nói gì, mà chỉ hủy hôn là đã nhân từ lắm rồi.”

 

“Có người vừa tự vác mặt lên tầng năm gây chuyện, vừa đòi tự do, vừa tham lam tài nguyên. Muốn tự do thì sao lại đồng ý với Chúc gia, chẳng phải là tiếc rẻ mấy thứ lợi lộc nhà Chúc ban cho sao?”

 

“Đúng thế, nếu không nhờ Chúc gia coi trọng, Thẩm Hoài này là cái thá gì? Thật sự nghĩ mình là thái tử gia cao cao tại thượng à?”

 

“Làm chuyện xấu mà không bị truy cứu thì ngoan ngoãn về làm đại thiếu gia nhà họ Thẩm đi còn dắt bạn gái nhỏ lên nhà ăn riêng của Chúc tiểu thư để ăn chực, chả biết mặt mũi đâu mà dày đến vậy?”

 

“Ôi, tôi thật ngưỡng mộ loại người không biết xấu hổ này.”

 

Một tràng châm chọc khiến mặt Bùi Diệu lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng bật khóc tức tưởi.

 

Còn Thẩm Hoài, chật vật ho khan, đến khi Lý Triều Huy buông tay mới gượng gạo chống người ngồi dậy được.

 

Anh ta hoàn toàn câm nín, mặt mày tái mét, còn muốn đưa tay níu lấy vạt áo tôi, nhưng đã bị Lý Triều Huy ngăn lại.

 

“Lý Triều Huy” – tôi không thèm nhìn họ nữa:

 

“Tôi hơi mệt rồi, đi thôi.”

 



 

Bên cạnh khuôn viên trường có một công viên nhỏ.

 

Đó cũng là nơi ba mẹ tôi bao trọn làm chỗ nghỉ ngơi cho tôi, nên ở bức tường phía sau có một cánh cửa chỉ mình tôi mới ra vào được.

 

Tôi rất thích dành giờ nghỉ trưa để một mình đi dạo trong biển xanh cây lá ấy.

 

Gió xào xạc, nắng dịu dàng.

 

Mỗi chiếc lá khẽ lay động đều ẩn chứa một nhịp điệu riêng.

 

Tôi hít thở cùng hàng tỉ sinh mệnh nơi đây.

 

Cho dù thường xuyên chỉ có một mình, nhưng tôi cũng chưa từng thấy cô đơn.

 

Lý Triều Huy không biết rằng, Thẩm Hoài chưa từng bước vào khu rừng bí mật này.

 

Cậu cũng không hỏi gì về chuyện ồn ào trong căn tin vừa rồi, càng không nhắc đến Thẩm Hoài hay Bùi Diệu.

 

Cậu chỉ có chút ngạc nhiên, ngồi xổm xuống, chỉ vào một cụm nấm rồi nói:

 

“Thứ này ăn được.”

 

Cậu kể rằng ngày trước thường vào rừng tìm cái ăn, các loại trái dại hay nấm rừng cậu đều thuộc nằm lòng.

 

Cậu còn nói mình biết làm xích đu và võng, lần sau có thể làm cho tôi một cái.

 

Cậu còn kể, trong rừng có vài con chim nhỏ quen biết với cậu. Có lần trời sắp đổ mưa lớn, cậu đã đổi cho chúng một cái tổ chắc chắn hơn, về sau chúng thường hay bay đến tìm cậu chơi.

 

Tôi lắng nghe rất chăm chú.

 

Cuối cùng, Lý Triều Huy nghiêng đầu nhìn tôi:

 

“Đại tiểu thư, tôi làm cho cô một cánh diều nhé.”

 

“Tôi sẽ lo để nó bay thật cao. Còn cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, nắm chặt sợi dây là được.”

 

Chủ đề chuyển đổi quá bất ngờ.

 

Tôi chỉ khẽ đáp:

 

“Được.”

 

“Sau này tôi mang theo một tấm khăn trải, chúng ta có thể picnic ở đây.” – Lý Triều Huy nói tiếp: