Khô Mộc Phùng Xuân

Chương 8



 

Chương 8

 

“Ăn xong cô ngủ một lát, tôi sẽ canh chừng cho. Nếu cô mệt, tôi cõng cô về.”

 

Khung cảnh ấy nghe ra thật đáng mong chờ.

 

Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi không nhịn được bật cười.

 

Sau đó chậm rãi nói:

 

“Được.”

 



 

Tương lai, ngày mai, hay những chữ như “nếu như”… đều quá xa vời với tôi.

 

Tôi chỉ là không muốn phá hỏng niềm vui hiện tại.

 

Một người mỗi ngày đều phải đối diện với cái chết, cần gì khiến những người quan tâm đến mình phải thất vọng thêm nữa.

 

“Lý Triều Huy.” – tôi nghiêm túc gọi tên cậu:

 

“Sau này cậu có thể kết bạn, thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, yêu đương, cưới vợ sinh con, làm những điều mình muốn làm.”

 

“Sau này” là khi nào, cả tôi và cậu đều hiểu rõ.

 

Lý Triều Huy im lặng vài giây, rồi bỗng nhỏ giọng nói xin lỗi:

 

“Đại tiểu thư, xin lỗi.”

 

“Ừm?”

 

“Rõ ràng cuộc đời cô vẫn sẽ rất dài rất dài, nhưng nếu đại tiểu thư cứ nghĩ mãi về sau này như thế… nhất định sẽ để lại tiếc nuối.” – cậu nói:

 

“Cho nên, ngày mai chúng ta picnic đi.”

 

Cậu cười với tôi, mà trong mắt lại như có một trận mưa nắng bất chợt.

 

Tôi vẫn đáp:

 

“Được.”

 

Cậu hỏi:

 

“Đại tiểu thư, cô đối với ai cũng tốt như vậy sao?”

 

Tôi khẽ nhướng mắt:

 

“Thế này mà gọi là tốt sao?”

 

“Phải.” – cậu nghiêng đầu, khẽ thì thầm một câu gì đó.

 

“Lý Triều Huy,” – tôi hỏi:

 

“Vừa nãy cậu giận Thẩm Hoài và Bùi Diệu sao?”

 

“Phải.” – cậu gật đầu:

 

“Họ đã mạo phạm Đại tiểu thư, đến cả lời xin lỗi cũng chẳng thật lòng.”

 

Nhưng khi họ mạo phạm cậu, cậu lại không tức giận, thậm chí chẳng hề bận tâm đến sự khinh miệt của Thẩm Hoài.

 

Tôi lại hỏi:

 

“Cậu lúc nào làm việc cũng chu toàn như vậy à?”

 

Ít nhất là trong việc đồng hành, và mang đến cho tôi cảm giác được an ủi, cậu đã làm tốt hơn Thẩm Hoài quá nhiều.

 

“Không.” – cậu ngập ngừng vài giây, rồi mới thấp giọng nói:

 

“Tôi chỉ chu toàn như thế… với đại tiểu thư thôi.”

 

Đó là những lời nghe có vẻ khéo léo.

 

Thế nhưng khi thốt ra từ miệng cậu, lại mang theo sự chân thành đến kỳ lạ.

 

Tôi có chút hoang mang:

 

“Tại sao chứ?”

 

Tôi không nhìn thấy tham vọng trong mắt cậu, cũng chẳng thấy sự toan tính nào cả.

 

Cho dù Chúc gia đã trả cho cậu một khoản thù lao đủ lớn, thì sự chân tình vốn không thể là thứ đem ra mua bán.

 

“Bởi vì… chắc Đại tiểu thư đã quên tôi rồi.” – giọng cậu rất khẽ”

 

“Nhưng thật ra, chúng ta đã gặp nhau từ rất, rất lâu trước đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lần này, tôi thật sự kinh ngạc.

 

Nhưng ngay sau đó, Lý Triều Huy như nhận ra mình lỡ lời, vụng về đánh trống lảng:

 

“Sớm biết vậy, vừa rồi tôi nên ra tay mạnh hơn một chút.”

 

Thật ra, nếu tôi tiếp tục gặng hỏi, cậu chắc chắn sẽ trả lời.

 

Nhưng tôi không hỏi thêm.

 

Chỉ thuận miệng nói theo:

 

“Lý Triều Huy, trên đời này còn có rất nhiều cách khiến người ta đau khổ hơn cả việc đánh đập.”

 

Sự tồn tại của tôi khiến người ngoài nhìn vào, tưởng rằng Bùi Diệu và Thẩm Hoài tình sâu nghĩa nặng còn tôi là vật ngăn cách.

 

Thế nhưng Thẩm Hoài lại không muốn thẳng thắn với tôi mà chỉ duy trì mối tình kia một cách vụng trộm.

 

Ngay cả Bùi Diệu cũng đã thương xót cho cái gọi là bất đắc dĩ của anh ta.

 

Nhưng thực tế, trên đời này làm gì có nhiều cái gọi là bất đắc dĩ đến thế.

 

Chẳng qua là anh ta cân đo lợi ích, tham lam vô độ mà thôi.

 



 

Ba mẹ tôi dĩ nhiên cũng đã biết chuyện của Thẩm Hoài và Bùi Diệu.

 

Họ cũng giống như tôi, không hề nhằm vào hai người bọn họ.

 

Chỉ là dứt khoát chấm dứt mọi nguồn lực từng trao cho nhà họ Thẩm, tuyên bố quan hệ hợp tác giữa hai nhà hoàn toàn tan vỡ.

 

Thuận tiện điều chuyển Thẩm Hoài và Bùi Diệu sang khu lớp khác.

 

Dù sao, lớp mà tôi đang theo học vốn đặc biệt, hoàn toàn do Chúc gia tài trợ, sở hữu chất lượng giáo dục và thiết bị tốt nhất, thường xuyên có giáo sư từ các trường danh tiếng đến giảng dạy, thậm chí mỗi năm đều có suất du học miễn phí, hay cơ hội tham gia các dạ tiệc để kết giao với đối tác thương nghiệp của Chúc gia.

 

Đó đều là những điều mà không ít gia tộc ao ước.

 

Các bạn học khác trong lớp đều phải nộp đơn xin và trải qua điều tra lý lịch của Chúc gia mới có thể tham gia.

 

Còn Bùi Diệu thì do Thẩm Hoài đưa vào, vốn chẳng phải chuyện khó khăn. Với thân phận của anh ta, một suất vào lớp này là chuyện dễ dàng.

 

Giờ thì cả hai bị gói gọn đưa đi cùng nhau.

 

Thẻ tiêu dùng của Thẩm Hoài do Chúc gia cấp cũng bị đóng băng.

 

Quyền hạn sử dụng miễn phí trong mọi ngành nghề của Chúc gia cũng bị hủy bỏ.

 

Mọi nguồn lực anh ta từng dựa vào, kể cả những dự án thử sức được giao, đều bị thu hồi.

 

Những thương nhân từng hết lời khen ngợi nay lập tức trở mặt thờ ơ.

 

Những bạn học trong trường từng tươi cười nghênh đón, cũng đồng loạt thay đổi cách cư xử.

 

Không còn ai tung hô, không còn ai khen ngợi.

 

Quần áo, phụ kiện, đồng hồ, trang sức xa xỉ bốn mùa thay đổi liên tục cũng ngừng cung cấp.

 

Tất cả diễn ra gần như chỉ trong một đêm.

 

Mất đi thân phận vị hôn phu của Chúc Hàm Thanh, thế giới của Thẩm Hoài hoàn toàn đảo lộn.

 

Tôi cũng không biết trong lòng anh ta lúc này nghĩ thế nào.

 

Vì anh ta đã không còn cơ hội gặp lại tôi nữa.

 

Chỉ là có hơi điên cuồng nhắn tin tới.

 

Ban đầu là chưa tin mấy.

 

“Hàm Thanh, có thể đừng hủy hôn được không?”

 

“Tại sao Chúc gia phải phát ra tuyên bố đó, bây giờ người nhà đều trách móc anh.”

 

“Hàm Thanh, thẻ em cho anh… bị khóa rồi à?”

 

“Hôm nay tâm trạng anh không tốt, muốn đến Lâm Hồ Tiên ăn cơm, kết quả lại không có chỗ. Nhưng trước đây em chẳng phải em từng nói vì anh thích nhà hàng đó, đã đặc biệt giữ cho anh một phòng nhỏ, anh có thể đến bất cứ lúc nào sao?”

 

“Anh không muốn cắt đứt quan hệ với em như thế này.”

 

“Em quên rồi sao? Mệnh cách chúng ta hợp nhau, chúng ta là trời sinh một đôi.”

 

“Đừng giận nữa, sức khỏe mới quan trọng.”