Hôm nay tam tỷ cùng ta tản bộ, nào ngờ lại gặp Nhị hoàng tử.
Lâu ngày không gặp, hắn vẫn như trước, chẳng có dáng vẻ đàng hoàng.
Hắn thấy ta thì cười sảng khoái, vẫn mồm mép tép nhảy: "Lâu ngày không gặp, tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn."
Nhị hoàng tử là nam chính, không nghi ngờ gì là một mỹ nam hàng đầu, hắn cười một cái, có thể khiến trăng hoa e lệ, có thể xoay chuyển vạn ngàn vì sao. Cho dù đi đến đâu cũng là sự hiện diện thu hút mọi ánh nhìn.
Hôm nay hắn mặc một bộ cẩm phục màu đỏ, càng tôn lên vẻ đẹp của ngũ quan, khiến càng kinh diễm hơn. Có điều khi mở miệng lại toát ra vẻ trẻ con chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài.
"Nhị điện hạ." Ta cười hành lễ.
Nhưng tam tỷ phía sau lại kinh ngạc hô lên: "Hắn chính là Nhị hoàng tử?!"
Lúc này, Nhị hoàng tử mới chú ý đến có người phía sau ta.
Khi hắn nhìn thấy tam tỷ, nụ cười trên mặt biến mất. Chỉ thấy hắn đứng thẳng đờ nhìn tam tỷ, ánh mắt cháy bỏng, vành tai dần ửng đỏ.
Nhận ra mình đã thất thần, ánh mắt hắn lảng tránh, nhưng lại cứ đứng yên không động đậy, như thể chịu một cú sốc nào đó, mà dư âm vẫn chưa tan.
Tam tỷ đi vài bước tới, hai tay bóp lấy má của Nhị hoàng tử, ra sức nhéo.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta giật mình, vội vàng đi ngăn cản.
Tỷ ấy buông tay, khinh thường nói: "Nghĩ đến việc trong sách hắn đối xử với ta như vậy, dù sau này hắn có tốt với ta đủ đường, ta cũng không thể tha thứ cho hắn."
"Dù sao ngày mai hắn cũng sẽ không nhớ ta, chi bằng hôm nay cứ trút hết bực tức này đi."
Ta nghe xong cười một tiếng, cảm thấy vô cùng có lý, liền để mặc tam tỷ bắt nạt hắn.
Sau đó, tam tỷ cứ đuổi theo đánh Nhị hoàng tử, mà Nhị hoàng tử cũng kỳ lạ không hề chống cự, chỉ lo chạy trốn, trông rất khôi hài. Hai người đuổi bắt đùa giỡn, lại giống như đang đánh yêu mắng yêu.
Đêm nay, ta và tam tỷ cùng ngủ, tâm trạng tỷ ấy rất tốt, nói rất nhiều lời bên cạnh ta.
Nhưng mà câu nào cũng không rời Nhị hoàng tử.
Ta cảm nhận được, ngày hôm đó là ngày tam tỷ vui vẻ nhất kể từ khi vào cung.
Đến nỗi khi ngủ, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cung nữ liền thông báo Nhị hoàng tử ghé thăm.
Trong lòng ta dấy lên nghi hoặc, liền đi ra đón hắn.
Lần này, hắn gặp ta lại rất đúng mực mà gọi một tiếng "Hoàng tẩu".
Sau đó liền hỏi: "Cung nữ hôm qua đuổi theo đánh ta có ở đây không?"
Đây là muốn tìm tam tỷ tính sổ sao?
Khoan đã, "hôm qua?!"
Hắn nhớ sao?
Hắn chợt hơi hoảng loạn, nói: "Sáng nay tỉnh dậy, ta hỏi tùy tùng bên cạnh, bọn họ đều nói chưa từng gặp người này, nhưng rõ ràng hôm qua nàng ấy đuổi theo đánh đ.ấ.m ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không có ấn tượng? Cho nên ta đích thân đến tìm."
Lòng ta lo lắng bất an, không biết phải làm sao, chỉ che giấu: "Hôm qua... hình như ta không mang theo cung nữ nào."
Trong mắt hắn không giấu được sự thất vọng xen lẫn bối rối.
Thật trùng hợp, lúc này tam tỷ tỉnh dậy, tỷ ấy dụi mắt, căn bản không chú ý đến Nhị hoàng tử: "Cửu muội, hôm nay sao muội lại dậy sớm vậy?"
Nhị hoàng tử thấy tỷ ấy thì vui mừng ra mặt, hai mắt sáng rực nhìn tỷ ấy không rời, cho đến khi tam tỷ phát hiện ra hắn, hai người đối mặt một lúc.
Nhị hoàng tử cười sảng khoái: "Là ngươi!"
Tam tỷ: "???"
Thế giới này lại có thêm một người nữa có thể nhớ được tam tỷ.
Nhưng tỷ ấy lại không biết nên buồn hay nên vui? Còn Nhị hoàng tử, ngày ngày cứ chạy tới cung của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*
"Hoàng tẩu, biết tẩu thích ăn bánh hoa quế, ta mang cho tẩu một ít."
"Ta từng nói ta thích ăn bánh hoa quế lúc nào?"
"À... cung nữ Khinh Ca của tẩu đâu?"
*
"Hoàng tẩu, người đoán xem hôm nay ta gặp cái gì?"
"Gì vậy?"
"Hai con cóc đang đánh nhau!"
"..."
"À đúng rồi, cái người... Khinh Ca đâu?"
*
"Hoàng tẩu!"
"Sao ngươi lại đến nữa rồi?"
"Ta… đúng rồi! Đến thăm cháu trai ta."
"Ta thấy ngươi là muốn thăm Khinh Ca thì có."
*
"Hoàng tẩu! A!"
Lần này, hắn còn chưa vào cửa, Tề Duệ đã đá hắn bay ra ngoài.
Mặt hắn lạnh tanh: "Trước đây đi ngang Đông Cung còn chẳng thèm liếc mắt một cái, giờ ngày ngày cứ chạy tới cung của Hoàng tẩu ngươi, ngươi có ý đồ gì?"
Nhị hoàng tử vỗ vỗ y phục, cười khẩy một tiếng: "Ồ! Hoàng huynh đang ghen sao?"
Thái tử trợn mắt nhìn hắn: "Miệng mồm không kiêng nể, ra thể thống gì?"
Nhị hoàng tử thong thả vuốt ve vạt áo, nói: "Ta ngày ngày đến cung Hoàng tẩu, đương nhiên là vì ngưỡng mộ..."
Hắn dừng lại một chút, Tề Duệ nghe xong, tức đến nỗi đã nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị đánh hắn.
Nhị hoàng tử liền bổ sung: "...cung nữ của hoàng tẩu!"
Nhưng đã quá muộn, nắm đ.ấ.m của Tề Duệ đã vung ra rồi.
Ngay sau đó, hai người đánh nhau...
Lúc này, tam tỷ bước ra, giật mình: "Họ đang làm gì vậy?"
Đúng lúc đó, cuối cùng Nhị hoàng tử cũng chú ý đến tam tỷ, sơ ý một cái liền lãnh trọn một cú đ.ấ.m của Thái tử.
Sau đó, hắn nhảy ra xa một trượng, hành lễ với Tề Duệ nói: "Hoàng huynh, ta nhận thua."
Trong mắt Nhị hoàng tử chỉ có tam tỷ, hắn chạy lại: "Khinh Ca!"
Tam tỷ lùi lại một bước, mặt đỏ bừng.
Lúc này, Tề Duệ bước tới, nhìn lướt qua tam tỷ: "Ngươi đến Đông Cung khi nào vậy? Trông lạ mặt."
Trời đất ơi, Tề Duệ đã gặp nàng ấy mấy chục lần rồi!
Tề Duệ xoa xoa giữa trán: "Thôi được, nếu Nhị đệ thích, ngươi cứ đến cung của hắn đi."
Nhị hoàng tử vui mừng ra mặt, nhưng tam tỷ lại đột nhiên quỳ xuống: "Xin Thái tử điện hạ đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ còn muốn hầu hạ phu nhân."
Nhị hoàng tử nghe xong ngẩn người lùi lại một bước, khó che giấu sự thất vọng, không nói hai lời liền bỏ chạy.
Sau đó, Nhị hoàng tử không đến nữa.