Nghe nói sức khỏe của Hoàng thượng sức khỏe ngày càng kém. mà Tề Duệ gần đây cũng bận rộn hơn.
Thường xuyên là mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Mấy ngày nay tam tỷ ngày ngày dính lấy ta.Chẳng qua là từ khi nàng ấy từ chối Nhị hoàng tử, tâm trạng trở nên u uất hơn nhiều.
Đêm nay tam tỷ mãi không đến.
Không biết vì sao, ta dần cảm thấy bất an, nỗi lo lắng không rõ nguyên do khiến lòng ta nóng như lửa đốt.
Nói ra thì thế giới này không ai biết tam tỷ, chắc chắn tỷ ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"A…."
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một tiếng hét chói tai lập tức xuyên thẳng vào tim ta.
Là giọng của tam tỷ!
Ta vội vàng mở cửa, chỉ thấy cung nữ gác cổng giật mình, ngơ ngác nhìn ta.
"Ngươi không nghe thấy một tiếng hét nào sao?" Ta hỏi.
Chỉ thấy cung nữ đó ngây thơ lắc đầu.
Lạ thật, chẳng lẽ ta gặp ảo giác?
Ta đóng cửa lại, vừa quay đầu lại thấy tam tỷ!
Nàng ấy ngã quỵ trên đất, mặt đầy vẻ kinh hoàng, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Đừng g.i.ế.c ta."
Lưng ta lạnh toát.
"Tam tỷ." Ta đỡ nàng.
Tỷ ấy đẩy ta ra theo bản năng, nhưng khi nhìn rõ là ta, lại nắm chặt lấy ta: "Cửu muội, sao muội lại ở đây? Mau trốn đi!"
Ta ngơ ngác: "Tam tỷ, đây là tẩm cung của muội, tỷ sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Tỷ ấy nhìn ta, dần dần bình tĩnh lại, lẩm bẩm: "Tẩm cung của muội?"
Bỗng nhiên đồng tử co rụt lại: "Cẩn thận!"
Ta quay đầu nhìn lại, trong cung không biết từ khi nào đã có năm sáu kẻ áo đen lẻn vào!
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta giật mình, là bọn chúng! Đêm đó chính là bọn chúng truy sát ta. Nhưng lần này mục tiêu của bọn chúng không phải ta, mà là tam tỷ!
Hai nữ tử chúng ta tay không tấc sắt, tựa như những con nai con bị bầy sói vây hãm.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa sổ phía nam và phía bắc của cung điện đồng thời bị mở ra, hai bóng người một đỏ một trắng xông vào.
Là Tề Duệ và Nhị hoàng tử.
Họ chiến đấu với đám thích khách, như thể họ đã truy đuổi đến tận đây.
Trong hỗn loạn, Tề Duệ che chắn trước người ta và tam tỷ, chiến đấu với thích khách.
Nhị hoàng tử thì đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai thích khách rồi. Bỗng nhiên cảm thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, quay đầu nhìn lại, ta bị một thanh đao làm chói mắt đến mức không mở nổi mắt.
Ngay sau đó, là tiếng đao kiếm đ.â.m vào thịt.
Nhưng ta lại không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào,
Mở mắt nhìn, mới nhận ra không biết từ lúc nào Tề Duệ đã chắn trước người ta, vai trái cắm một thanh đao!
Máu tươi chảy ra xối xả, một nỗi bất an phức tạp khó tả trào lên trong lòng, hóa thành lo lắng và sợ hãi.
Chỉ trong chốc lát, thích khách lại hóa thành từng làn khói đen, biến mất không dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tam tỷ đã sợ đến mức bất tỉnh.
Nhị hoàng tử vứt kiếm xuống, ôm bổng tam tỷ lên, đôi mắt hắn không còn trong trẻo, mà ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Trước khi đi còn không quên châm chọc: "Đông Cung chẳng phải phòng vệ nghiêm ngặt sao? Vậy mà ngay cả một hộ vệ cũng không có, chẳng biết ngươi làm Thái tử kiểu gì!"
Hiển nhiên, Nhị hoàng tử đã khôi phục trí nhớ rồi. Nhưng hiện giờ, ta đã không còn tâm trí để bận tâm.
Ta đỡ Thái tử dậy, mắt đầy lo lắng. Hắn yếu ớt nói: "Ta không sao, vết thương không chí mạng."
Thái y nhanh chóng đến xử lý vết thương,
Đêm đó hắn phát sốt, ta bận trước bận sau chăm sóc hắn, mệt đến nỗi gục xuống mép giường ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm cạnh Thái tử, tay phải hắn còn che chở cho ta.
Mắt ta cay xè, mũi nghèn nghẹt, đưa tay ôm lấy hắn.
Nào ngờ không cẩn thận làm hắn tỉnh giấc.
Ta áy náy: "Đã làm chàng tỉnh giấc rồi."
Hắn xoa mặt ta: "Nàng vất vả rồi."
Vừa nghĩ đến việc hắn vì ta mà đỡ kiếm chịu thương: "Là ta đã liên lụy đến chàng."
"Không," hắn nói, "Nếu đêm qua không phải ta đuổi theo sát, bọn chúng cũng sẽ không xông vào cung của nàng, là ta đã làm liên lụy nàng rồi."
Lòng ta dấy lên nghi hoặc: "Chàng đuổi theo sát bọn chúng? Nhưng bọn chúng rõ ràng là...," ta đột ngột đứng dậy, "xuất hiện từ hư không."
"Xuất hiện từ trong hư không?" Tề Duệ cau mày.
"Hơn nữa, tối qua lúc chàng trúng kiếm, bọn chúng lại biến mất vào hư không."
Tề Duệ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, nhìn ta nói: "Đêm qua, ta đi về cung, bỗng nhiên trong kiệu nghe thấy một tiếng hét chói tai, ta vén rèm xe lên, mới phát hiện tùy tùng đều biến mất không dấu vết. Chỉ trong chốc lát, một nhóm người áo đen ngang nhiên xẹt qua trước mặt ta, ta liền đuổi theo."
Hắn nhăn chặt mày lại: "Giờ nghĩ kỹ lại, đêm qua trong cung không một bóng người, thật sự... huyền bí."
Ta nghe xong, nhớ lại cảnh tam tỷ tối qua đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của ta, vẻ mặt kinh hoàng tột độ, chắc hẳn tiếng hét mà Tề Duệ nghe thấy cũng là của tam tỷ.
Hiện giờ, tỷ ấy bị Nhị hoàng tử mang đi, tạm thời chắc hẳn là an toàn.
Rõ ràng, Tề Duệ và ta đã nghĩ đến cùng một chuyện, hắn hỏi: "Đêm qua, cung nữ mà Nhị hoàng tử mang đi là ai? Nhóm thích khách đó rõ ràng muốn lấy mạng nàng ấy, chuyện này kiểu gì cũng liên quan đến nàng ta."
Ta nhận ra hắn nghi ngờ tam tỷ, vội nói: "Tỷ ấy là cung nữ ta mang từ phủ Thừa tướng đến, từ nhỏ đã ở bên cạnh ta, chắc chắn tỷ ấy vô tội, cũng là nạn nhân."
Hắn trầm ngâm một chút: "Vậy vì sao Nhị hoàng tử lại mang nàng ấy đi, đêm qua vì sao Nhị hoàng tử cũng đột nhiên xuất hiện?", hắn xoa xoa giữa trán, đứng dậy: "Chuyện này có nhiều điều khó hiểu, hơn nữa... rất kỳ quái, ta phải nhanh chóng điều tra rõ."
Ta lo lắng: "Thế nhưng vết thương của chàng."
Hắn nhìn ta thật sâu, bỗng nhiên đưa tay xoa bụng ta, rồi hôn lên trán ta, nở nụ cười mệt mỏi: "Chỉ cần nàng không sao, vết thương nhỏ này có là gì chứ?"
Cảm giác ấm áp dâng lên, x xoa dịu nỗi bất an suốt đêm của ta ngay lập tức.
Sau khi Tề Duệ đi rồi, ta mới đột nhiên nhận ra.
Hắn nói nhớ tối qua Nhị hoàng tử đã ôm một cung nữ đi.
Vậy ra, hắn nhớ tam tỷ?
Sau này, ta mới phát hiện, không chỉ Tề Duệ nhớ tam tỷ, mà tất cả mọi người đều nhớ!
Bởi vì trong cung đều đã truyền khắp nơi,
Tối qua Nhị hoàng tử đã khôi phục trí nhớ, còn ôm một cung nữ về cung.
Nhị hoàng tử vừa khôi phục trí nhớ đã vội vàng sủng ái cung nữ.
Quả nhiên phong lưu...