Ta nghe xong, suýt nữa đã muốn nhảy dựng lên đánh hắn.
Hắn cười: "Được rồi, không trêu muội nữa."
Hắn hắng giọng "Hiện giờ Nhị hoàng tử đã mất trí nhớ, cũng không biết bao giờ mới có thể hồi phục, Thẩm gia không thể mạo hiểm nữa."
"Huống hồ, ta cũng chỉ sau Bắc chinh mới lĩnh ngộ ra, kỳ thực bách tính an lạc, quốc gia giàu mạnh mới là thắng lợi vĩ đại nhất, ta giờ là một tướng quân của nước nhà, chỉ muốn một lòng một dạ bảo vệ bách tính, mở mang bờ cõi."
"Thái tử và Nhị hoàng tử đều là kiệt xuất, cả hai đều có thực lực an bang trị thế, huống hồ, hiện nay Thái tử đưa ra rất nhiều ý kiến giống suy nghĩ của ta."
"Trước đây, vì tranh chấp phe phái, chúng ta đều đã đánh mất ý định ban đầu, lại còn nghĩ đến mưu hại Thái tử bằng thủ đoạn hạ lưu như vậy, thật sự là mất phong độ quân tử, càng không xứng với hai chữ 'trung thành'."
Lời nói của hắn khiến ta như đắm mình trong gió xuân, lòng mang thiên hạ, chí tại quốc gia.
Quả thật sau khi hắn đi Bắc chinh trở về, khắp người tỏa ra sức hấp dẫn.
Ta không kìm được mà khen ngợi: "Thẩm Hành, huynh thật tuấn mỹ!"
Hắn khẽ hừ một tiếng: "Tuấn mỹ chứ, nàng đừng có mà hối hận!"
"Đi thong thả, không tiễn!"
Thẩm Hành giấu đi nụ cười, nghiêm chỉnh nói: "Thật sự đi đây, Tiểu Dư, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại, Thẩm Hành."
Tiễn Thẩm Hành đi rồi, lòng ta vẫn chưa nguôi ngoai, quyết định đi dạo trong phủ cho khuây khỏa.
Nào ngờ khi đi ngang qua tàng thư các, lại phát hiện cửa đang mở.
Xưa nay, tàng thư các chỉ có ta thường đến, trong lòng ta liền nghi hoặc. Ta bước vào, vậy mà lại thấy tam tỷ đã lâu không gặp.
Ta gọi tỷ ấy một tiếng, tỷ ấy giật mình, sau đó ngây người nhìn ta nói: "Muội… nhớ ta sao?"
Ta ngơ ngác.
"Rắc" một tiếng, cuốn sách trong tay tỷ ấy rơi xuống.
Ta nhìn qua, là cuốn Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm.
Lại có một trang giấy từ trong sách bay ra.
"Tam tỷ, tỷ cũng phát hiện ra cuốn sách này rồi sao?" Ta hỏi.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ban đầu vẻ mặt tam tỷ hoảng sợ, nhưng nghe ta nói vậy liền mở to mắt nhìn ta: "Nói như vậy, muội cũng…?!"
Tỷ ấy nhặt sách lên, ta mới phát hiện, trang giấy kia chính là trang bị xé mất trong truyện gốc, là phần giới thiệu nhân vật nữ chính.
Ta nhìn một cái, vậy mà lại là tam tỷ!
Nhìn kỹ bức họa trên bìa, ta mới nhận ra, quả thực có vài phần giống với tam tỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta kinh ngạc nói: "Tam tỷ! Thì ra, tỷ là nữ chính?!"
Tỷ ấy hiển nhiên rất không muốn thừa nhận sự thật này, thất vọng nhìn ta: "Phải."
Tam tỷ tên là Tống Khinh Ca, là mỹ nhân hàng đầu được công nhận ở kinh thành, trước đây ta vô cùng hâm mộ, da tam tỷ trắng như mỡ đông, mày mắt như tranh vẽ, mộtnụ cười một tiếng giận đều có thể mê hoặc chúng sinh, đẹp tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Không ngờ, tỷ ấy thật sự là nữ chính trong truyện. Tỷ ấy nói, trước đây tỷ ấy vô ý phát hiện cuốn sách này trong tàng thư các, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tỷ ấy đã đọc xong toàn bộ câu chuyện, phát hiện bản thân sau khi vào cung bị ngược đãi rất thảm, nào là âm mưu tính toán, nào là phụ bạc phản bội, nào là đấu đá nội bộ khiến tỷ ấy mệt mỏi.
Tỷ ấy nói tỷ ấy chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, cùng với phu quân của mình gắn bó keo sơn, bên nhau đến già, không muốn cuốn vào tranh chấp giữa các phe phái, càng không muốn làm Hoàng hậu gì cả.
Với tâm lý muốn thử, tỷ ấy đã xé đi trang giới thiệu nữ chính.
Cốt truyện bên trong truyện quả nhiên cũng biến mất theo. Thế nhưng, sau này tỷ ấy mới phát hiện, tất cả mọi người ở đây, đều đã quên tỷ ấy, thế giới này không còn ai tên là Tống Khinh Ca nữa.
Ngay cả khi ngày đó tỷ ấy kết giao với một người, đến ngày hôm sau, người đó cũng sẽ quên tỷ ấy.
Tỷ ấy không chịu nổi sự giày vò, hôm nay chính là đến trả lại trang giấy đã xé, vừa vặn gặp được ta.
Nói như vậy, quả thật đã rất lâu ta không nghe tin tức của tam tỷ rồi.
"Nhưng mà hình như vô ích rồi." Tam tỷ u sầu nói: "Có lẽ, cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo, không có cách nào trở lại như trước được nữa."
"Nhưng mà", tỷ ấu nhìn ta cười, ánh mắt long lanh: "May mắn thay, còn có muội không quên ta."
Nhìn nụ cười tươi tắn của tỷ ấy, không thể tưởng tượng được, mấy ngày trước tam tỷ đã cô đơn và bất lực đến nhường nào, nếu là ta, e rằng đã sớm phát điên rồi.
Nghĩ vậy, tuy ta vô ý dính líu đến Thái tử, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tệ.
Từ ngày Thẩm Hành từ biệt đã xin đi lên phía Bắc.
Kỳ thực phía Bắc chẳng có chuyện gì to tát cả, chẳng qua hắn muốn trì hoãn việc nhận chỉ mà thôi.
Nhưng Bệ hạ thấy hắn có chí hướng lớn lao, năng lượng tràn trề nên không tiện từ chối.
Ta đưa tam tỷ về Đông Cung, quả nhiên mỗi lần Tề Duệ thấy tỷ ấy ở bên cạnh ta, đều hỏi ta một lần: "Nàng ấy là ai?"
Mỗi ngày tam tỷ ở trong cung sống rất tự tại, có tỷ ấy giải buồn, tâm trạng ta cũng thoải mái hơn nhiều.
Thoáng cái đã qua đầu hè. Cơ thể ta ngày càng nặng nề, người cũng ngày càng lười biếng. Thái y nói ta nên đi lại vừa phải một chút, tốt cho thai nhi.
Từ đó, Tề Duệ ngày ngày đều đi dạo cùng ta. Không thể không nói, hắn thật sự là một phu quân tốt.
Thỉnh thoảng Thẩm Hành sẽ gửi thư đến, hỏi thăm sức khỏe ta, hỏi ngày ta phong phi đã định chưa.
Nào ngờ, kể từ khi Tề Duệ nói sẽ lập ta làm Thái tử phi, lời hứa đó cứ như một cành cây khô ném xuống sông.
Lênh đênh trôi nổi, tựa có tựa không.
Ngày lành cũng vẫn chưa được định ra.