Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 12



Hiển nhiên, Nhị hoàng tử khôi phục trí nhớ, đối với Tề Duệ và cả ta đều không phải chuyện tốt.

Nhớ lại đêm ta đánh ngất Nhị hoàng tử, hắn mang theo d.a.o găm, rõ ràng là muốn lấy mạng ta.

Mà phụ thân ta đã im hơi lặng tiếng rất lâu, cuối cùng cũng trỗi dậy rồi. Ông ấy bắt đầu vô cớ vạch tội phe phái đối lập trên triều đình. Hiện giờ, đã có năm sáu quan viên phe Thái tử bị ông ấy hạ bệ.

Hôm nay, ông ấy suýt chút nữa đã vạch tội đến tận đầu của Thẩm lão. Phụ thân ta quả nhiên là một lão hồ ly, lật mặt nhanh như chớp.

Mà Tề Duệ gần đây lại càng đau đầu nhức óc. Một mặt, chuyện thích khách vẫn chưa có manh mối, mặt khác, lại nhận được tin tâm phúc bị biếm chức.

Hắn vừa mới khỏi bệnh nặng, lại ngày càng tiều tụy gầy gò. Khi ta đến thăm hắn, sách và cuộn giấy bị ném la liệt khắp sàn.

Lư hương trên án đã cháy hết từ lâu, nhưng không ai dám tiến lên châm thêm. Hắn có thói quen xoa giữa trán khi bực bội, lúc này tay hắn hờ hững đặt ở giữa trán, cúi đầu, không động đậy.

Cho đến khi ta đến gần, hắn cảnh giác nhìn ta, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Ta sững người, sự lạnh nhạt đột ngột khiến ta hoang mang mất phương hướng, trước đây hắn chưa từng nhìn ta như vậy.

Nhưng hắn rất nhanh dời ánh mắt đi, đặt trên cuộn giấy. Dường như đang che giấu cảm xúc gì đó.

Ta không hiểu, nhưng cảm thấy thất vọng.

"Ta đã làm bánh ngọt, chàng nghỉ ngơi một chút đi." Ta cẩn thận nói.

"Cứ để đó đi." Hắn không nhìn ta, cũng không ăn bánh ngọt.

Ta chỉ nghĩ là hắn mệt, liền không quấy rầy hắn nữa. Kỳ thực, trong lòng vẫn có vài phần không vui.

Đúng lúc ta đứng dậy rời đi, sắp bước ra khỏi cửa, giọng Thái tử từ phía sau truyền đến, không mang theo một chút cảm xúc nào,

"Đêm đó, vì sao nàng lại xông vào nhã gian của ta?"

Ta sững sờ tại chỗ.

Sau đó quay người nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt dò xét của hắn.

Ta lập tức hiểu ra, hắn đã điều tra đến phụ thân ta rồi.

Phụ thân ta gần đây quá thích thể hiện, không tránh khỏi bị Tề Duệ để mắt tới.

Lại vừa vặn bị Tề Duệ điều tra ra, ngày trúng thuốc đó, có bàn tay của Thừa tướng.

Mà ta là con gái của Thừa tướng, vừa khéo xông vào nhã gian của Tề Duệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo cách nhìn của Tề Duệ, chuyện này quá trùng hợp, ngay cả ta cũng chưa chắc đã trong sạch.

Ta nói thật: "Ta bị người đuổi giết, là đồng bọn giống với kẻ truy sát Khinh Ca đêm đó."

"Trùng hợp vậy sao?" Giọng hắn rõ ràng mang theo một tia nghi ngờ.

Ta nhìn thẳng vào hắn, đi đến gần: "Điện hạ cho rằng, thiếp sẽ lấy trong sạch của mình ra đùa giỡn?"

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt hắn nhìn ta không còn lạnh lẽo như trước.

Ta liền nói tiếp: "Điện hạ cho rằng vì sao Nhị hoàng tử lại mất trí nhớ? Đêm đó hắn xông vào tẩm cung của thiếp, muốn làm điều bất chính."

Hắn nghe xong, đột nhiên ngẩng mắt nhìn ta, sau đó hai mắt híp lại, như đang dò xét, lại như đang suy nghĩ.

"Giờ đây Nhị hoàng tử đã khôi phục trí nhớ, chàng đã thất thế. Nếu thiếp muốn hãm hại chàng, chỉ cần sớm tố giác chàng cưỡng bức thiếp. Nếu thiếp muốn bám víu vào chàng, sớm đã đến uy h.i.ế.p chàng. Nếu thiếp muốn đánh đổ chàng, một bát thuốc phá thai cũng đủ để người tuyệt hậu. Thiếp mới là người có thể đe dọa chàng nhất, nhưng thiếp đã làm vậy sao?" Ta nín một hơi, nói đến cuối, giọng hơi run rẩy.

Sự thất vọng trong lòng trào lên, nước mắt nhòa đi đôi mắt, đến nỗi ta không nhìn rõ khoảnh khắc hắn tiếp cận ta, dán môi lên môi ta.

Ta chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống.

Hắn đưa tay lau đi nước mắt trên má ta, hôn sâu hơn.

Một cảm giác choáng váng ngột ngạt ập đến, khiến người ta mê đắm.

Ta không biết sự tính toán của phụ thân, cũng không biết sự tính toán của Thẩm gia, thậm chí khi Thẩm Hành nói với ta rằng Thẩm gia đã rút lui khỏi tranh chấp phe phái, ta cũng có vài phần nghi ngờ.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Ta không nghi ngờ Thẩm Hành, ta nghi ngờ là Thẩm gia.

Nhưng cho dù lập trường của họ thế nào, cũng không liên quan đến ta.

Bởi vì không biết từ khi nào, ta đã dần dần quyết tâm đứng về phía Tề Duệ.

Có lẽ là vì thai nhi trong bụng, có lẽ là vì sự chu đáo của hắn, cũng có lẽ là vì nhát d.a.o hắn đã đỡ cho ta.

Nhưng những điều đó đều không quan trọng nữa.

Ta tưởng rằng nụ hôn đó là minh chứng cho việc chúng ta xóa bỏ mọi ngăn cách. Nhưng ta đã lầm.Tề Duệ vẫn không hoàn toàn dỡ bỏ cảnh giác đối với ta. Hắn cấm túc ta, lấy lý do mỹ miều là "bảo vệ ta". Hắn vẫn ngày ngày đến hôn ta. Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng không có tình ái.

Cho đến một ngày, ta nắm lấy một cung nữ ép hỏi, mới biết được gần đây hắn vẫn luôn ở bên bé cung nữ kia. Trong lòng trào dâng từng cơn lạnh lẽo, ngay sau đó, bụng lại đau âm ỉ.

Không thể phủ nhận, kể từ khi Nhị hoàng tử khôi phục trí nhớ, Tề Duệ cứ như biến thành một người khác. Trước kia hắn dịu dàng, bình thản, giờ đây trở nên bạo ngược lạnh lùng. Một cung nữ không cẩn thận xông vào hắn, Thái tử đã phạt nàng ấy hai mươi trượng. Hắn nghi ngờ một thái giám là tai mắt của Nhị hoàng tử, liền không nói hai lời bóp gãy cổ hắn. Mỗi khi ta gặp hắn, luôn có một cảm giác xa cách khiến người ta sợ hãi.

Ta chợt phản ứng lại. Đúng rồi, Thái tử là phản diện. Nhị hoàng tử khôi phục trí nhớ rồi, tất cả mọi người đều nhớ tam tỷ. Vậy nên, câu chuyện từ khoảnh khắc đó quay trở lại quỹ đạo ban đầu. Mọi thứ đều trở về vị trí cũ, bao gồm cả Tề Duệ bây giờ. Tim ta thắt lại. Đây mới là diện mạo thật sự của hắn!