Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 13



Ta buộc lòng phải về phủ Thừa tướng một chuyến. Để xem cuốn Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm kia có thật sự được phục hồi không. Nhưng hiện giờ Tề Duệ đang nghi ngờ ta, ta không thể tự mình trở về.

Buổi tối, Tề Duệ theo lệ đến thăm ta. Hắn vừa vào cửa liền đẩy ta vào tường mà hôn, ta thờ ơ đáp lại hắn. Bỗng nhiên, hắn buông ta ra: "Nàng không tập trung, đang nghĩ gì vậy?"

"Ta muốn về phủ Thừa tướng lấy ít đồ..."

Ánh mắt hắn lạnh đi, ta liền nói tiếp: "Điện hạ có thể đi cùng thiếp không?" Hắn nghe xong liền thu lại vẻ lạnh lẽo, bình thản nhìn ta, trong hư ảo, ta dường như đã tìm lại được bóng hình hắn của trước đây.

"Được." Hắn cười.

Bóng cây ngoài cửa sổ in hình ánh trăng, như thăm dò mà luồn vào trong nhà, ánh sáng lốm đốm của bóng cây rơi trên mặt Tề Duệ, tôn lên đường nét của ngũ quan hắn càng thêm sâu sắc. Ta đưa tay phác họa những đường vân của bóng cây trên mặt hắn, hắn nhìn ta, ánh mắt càng thêm cháy bỏng, vành tai dần ửng đỏ.

Ta giật mình, động tình rồi sao? Ta nâng mặt hắn hôn lên. Hơi thở hắn càng gấp gáp, tay bắt đầu luồn vào vạt áo của ta. Người ta chợt cứng lại, đành phải đẩy hắn ra.

Tề Duệ hoàn hồn, đôi mắt dần từ m.ô.n.g lung chuyển sang trong trẻo lạnh lẽo. Hắn nhìn bụng ta, dùng tay xoa một cái, cười khẽ: "Suýt nữa..."

Sau khi Tề Duệ đi rồi, ta lặp đi lặp lại ngẫm nghĩ hai chữ đó. Nhớ lại phản ứng vừa rồi của hắn, chợt nhận ra, Chẳng lẽ, Tề Duệ đã khỏi bệnh rồi sao?

Ngày về phủ Thừa tướng, trời đổ mưa lất phất. Tề Duệ nói sẽ đợi ta ngoài cổng.

Thế nhưng khi ta ôm cuốn sách được cung nữ đỡ ra ngoài, hắn lại biến mất không dấu vết.

Thị nữ nói, trong cung có tin truyền đến, cô nương Cầm Du xảy ra chuyện, Tề Duệ vội vàng chạy về.

Cầm Du là tên của bé cung nữ kia. Tim ta như bị một bàn tay vô hình kéo mạnh, cảm giác mất mát tràn ngập.

Hắn thậm chí còn không nói với ta một tiếng. Đến cả bản thân ta cũng không nhận ra, bàn tay đang cầm sách của ta đang run rẩy.

Ta thất thần bước lên xe ngựa. Không ngờ chân trượt một cái, phía sau dường như có người kéo lại.

Ta ngã mạnh xuống đất, khoảnh khắc đó, ta không bận tâm đến nỗi đau ở xương cụt.

Trong đầu ta chỉ toàn là thai nhi trong bụng. Cho đến khi một luồng hơi ấm chảy ra dưới thân, nỗi hoảng sợ chiếm lấy năm giác quan của ta, sau đó lòng ta nguội lạnh như tro tàn.

Cung nữ như thể sợ hãi mà ngã quỵ xuống đất, nhưng trong mắt lại không hề hoảng sợ chút nào: "Máu, phu nhân, người chảy rất nhiều máu."

Ta lạnh lùng nhìn nàng ấy, lòng chợt lạnh. Trước khi mất đi ý thức, một trận gió lớn thổi qua.

Trong mơ hồ, ta thấy cuốn sách tuột khỏi tay ta, bị gió thổi mở ra, cuối cùng dừng lại ở một bức minh họa.

Trong tranh là một nữ tử bụng to, ngã quỵ bên cạnh xe ngựa, dưới thân là một vũng máu...

Tỉnh dậy, ta thấy mình đang ngủ trong khuê phòng ở phủ Thừa tướng.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Nếu không phải dưới thân vẫn còn âm ỉ đau, ta suýt chút nữa đã tưởng mình trở về thời chưa xuất giá.

Nhũ mẫu thấy ta tỉnh dậy, mừng đến phát khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vùi mặt vào bàn tay thô ráp của bà, nhưng lại không thể khóc ra một giọt nước mắt nào.

Con đã mất rồi.

Đêm ta sẩy thai đã làm chấn động cả phủ Thừa tướng, đại phu nói chỉ có thể giữ được một trong hai, hoặc là ta hoặc là đứa bé.

Phụ thân ta không cần suy nghĩ liền nói: "Nói nhảm, giữ nghiệt chủng làm gì!"

Sau này, nghe nói Tề Duệ mấy lần đến tận cửa, nhưng đều bị phụ thân ta mời về.

Ông mang theo khí thế khi đấu trí với phe đối lập trên triều đình ra: "Từ khi con gái ta vào Đông Cung đến nay chưa được phong hiệu, nay thai này đã mất, đương nhiên cũng không còn là người của Điện hạ."

Ta hiểu rõ, kết quả này là điều phụ thân ta mong muốn nhất.

Cung nữ hôm đó đi cùng ta đến tàng thư các tên là Cẩm Chi, là tâm phúc của Tề Duệ.

Hồi nhỏ nàng ấy được Tề Duệ cứu mạng, từ đó về sau trung thành tuyệt đối với hắn.

Chuyện này là do ta nghe các người già trong cung kể lại khi ta ở Đông Cung, cho nên sau này ta vẫn luôn giữ nàng ấy ở bên cạnh.

Lòng ta chợt thắt lại, bây giờ Tề Duệ đã khỏi bệnh, mà ta cũng không còn giá trị lợi dụng, thêm vào sự nghi ngờ của Tề Duệ đối với phủ Thừa tướng, cho nên hắn muốn trừ bỏ thai nhi trong bụng ta, hay thậm chí là ta?

Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm nghẹn ngào.

Vô thức cắn mạnh môi dưới của mình, cho đến khi cắn chảy máu, như vậy nỗi đau trong lòng mới có thể tan biến.

Đêm khuya, ta bị ác mộng làm cho sực tỉnh.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lọt qua song cửa in lên bàn đọc sách, từng sợi khói mảnh từ lư hương bay lên. Bay lượn theo ánh bạc, tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng.

Người đến đẩy cửa phòng ta, mang theo một làn gió mát, hòa lẫn hơi thu làm rối loạn những sợi khói mảnh.

"Nhũ mẫu, người đi nghỉ đi, ta không sao." Ta khẽ nói.

"Tiểu Dư, là ta."

Là giọng của Thẩm Hành!

"Thẩm Hành?"

Hắn bước vào trong ánh trăng, ánh sáng dịu nhẹ rõ ràng khắc họa khuôn mặt hắn, tóc mai lòa xòa, thần sắc tiều tụy.

Ta chống người ngồi dậy, giọng run rẩy: "Sao huynh lại trở về?"

Hắn vội vàng đỡ lấy vai ta: "Ta nghe nói nàng sẩy thai, liền phi ngựa cấp tốc trở về." Hắn nói, đôi mắt khô khan ánh lên một lớp sương mỏng.

Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, uất ức hóa thành nước mắt, trong khoảnh khắc này đã vỡ đê.

Giọng hắn trầm khàn mà vững chắc: "Tiểu Dư, đi theo ta đi, ta đưa nàng đến Đại Mạc, để xem ngàn dặm cát dài, vạn dặm mây trôi."