Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 14



Thẩm Hành tự ý về kinh không nói với bất kỳ ai.

Hắn bao một phòng ở khách điếm Đông Giao để ở. Khi thân thể ta đã bình phục liền đi tìm hắn.

Hắn thấy ta thì rất kinh ngạc, rót cho ta một chén trà: "Sao nàng lại tự mình đến, không để ta phái người đi đón?"

Ta cười: "Ta nào có yếu đuối đến vậy."

Hắn dường như vô ý hỏi: "Khi nào chúng ta có thể khởi hành?"

Ta dừng lại một chút, uống một ngụm trà: "Thẩm Hành, ta không đi Mạc Bắc cùng huynh nữa."

Thẩm Hành nghe xong, quay người đi, giọng điệu thong thả: "Nàng có thể thả lỏng trong lòng là tốt nhất, giữa ta và nàng nói gì lời cảm ơn."

Mũi ta cay xè, nói: "Chuyện này có phải Thái tử làm hay không, chỉ là phỏng đoán của ta, ta muốn điều tra rõ ràng, cũng coi như... minh oan cho thai nhi đã mất."

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Thẩm Hành quay người lại, giọng rất thấp: "Trong lòng nàng, nàng hy vọng không phải hắn, đúng không?"

Một câu nói nhẹ như gió của hắn lại đập mạnh vào tim ta.

Đến cả bản thân ta cũng không muốn thừa nhận, tuy miệng nói nghi ngờ, nhưng lòng lại không muốn tin đó là do hắn làm.

Ta vẫn không tin hắn sẽ nhẫn tâm đến vậy. Ta bắt đầu tìm kiếm tung tích của Cẩm Chi.

Nhũ mẫu nói đêm đó khi nàng ấy thấy ta ngất xỉu liền ba chân bốn cẳng chạy đi.

Lúc đó mọi người đều nghĩ nàng ấy muốn vào cung truyền tin, nên cũng không để tâm.

Thế nhưng, cung nữ thân quen trong cung lại truyền tin cho ta, nói ngày đó sau khi xuất cung, thì  không còn thấy Cẩm Chi nữa.

Đúng lúc ta lo lắng nàng ấy bị diệt khẩu, mật thám của phủ Thừa tướng cuối cùng cũng tìm được manh mối của Cẩm Chi.

Nàng ấy ở Nghi Xuân Lâu, là thanh lâu lớn nhất kinh thành. Ta tìm thấy nàng ấy, phát hiện nàng ấy bị giam trong mật thất của Nghi Xuân Lâu.

Thân thể nàng ấy gầy gò như một tờ giấy mỏng, như một chiếc lá khô dính trên mặt đất, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị, ánh mắt trống rỗng.

Trước đây ta đối xử với nàng ấy không tệ, cũng từng nói nhiều lời tâm sự với nàng ấy, giờ nghĩ lại cảm thấy rợn người.

Thế nhưng nàng ấy lại mở miệng trước, giọng nói mong manh như sợi tơ: "Ta... ta sẽ không nói gì hết."

Ta ngồi xổm xuống, đưa tay vén những sợi tóc dính trên mặt nàng ấy: "Cẩm Chi."

Ánh mắt nàng ấy khôi phục vài phần tỉnh tảo, đột nhiên nhìn ta: "Là ngươi?"

Nàng ấy do dự một lát, kéo váy ta: "Phu nhân, là Cẩm Chi bị quỷ ám mê hoặc, cầu xin ngài cứu ta."

Ta nắm cổ tay nàng ấy: "Quỷ? Là ai."

Nào ngờ nàng ấy như thể nhận ra điều gì, đột nhiên cười điên dại: "Không, g.i.ế.c ngươi! Hắn nói nhiệm vụ của ta thất bại, chắc chắn là vì ngươi chưa chết!"

Nói rồi, nàng ấy như phát điên mà đưa tay bóp cổ ta.

Thân thể nàng ấy vốn đã yếu ớt, chỉ cần dùng sức một chút liền bị ta đẩy ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có phải Thái tử không?" Ta tiếp tục ép hỏi nàng ấy.

Thế nhưng lời nói tiếp theo của nàng ấy lại khiến ta giật mình,

"Ta không cho phép ngươi vu khống Thái tử điện hạ!"

Vậy ra, kẻ giam cầm nàng ấy không phải Thái tử?

Nàng ấy dùng hết sức bình sinh: "Tống Tiểu Dư, ngươi dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác ngăn cản ta và Điện hạ!"

"Ngươi nói cái gì?"

Ta mù tịt, lùi lại phía sau một bước, nhưng không ngờ lại bị nàng ấy kéo tay lại, kéo ngã xuống đất.

Mắt nàng ấy đỏ hoe, trừng mắt nhìn ta: "Chính ngươi đã cướp đi cuộc đời của ta! Đêm đó người lẽ ra xông vào nhã gian của Thái tử là ta, người lẽ ra mang thai con của Thái tử cũng là ta, người lẽ ra được lập làm Thái tử phi và chung sống với Thái tử cũng là ta! Thế nhưng tại sao lại là ngươi nhanh chân hơn ta một bước! Tất cả của ngươi, bao gồm cả tình yêu của Thái tử dành cho ngươi, lẽ ra đều phải là của ta!"

Nàng ấy vừa khóc vừa nói: "Ta hận ngươi! Nhưng lại phải ngày ngày hầu hạ ngươi, nhìn ngươi và Thái tử điện hạ ân ái, ngươi khiến ta ngày nào cũng sống trong đau khổ!"

Sức lực của nàng ấy cuối cùng đã cạn kiệt, cúi đầu phát ra tiếng thút thít, ta nắm chặt vai nàng ấy, ép nàng ấy ngẩng đầu: "Vậy ra, đêm đó dân nữ được phe Nhị hoàng tử lợi dụng chính là ngươi?"

Nàng ấy tiều tụy cười, nước mắt như suối chảy, "Là ta, là của ta, vốn dĩ đều là của ta, tại sao ngươi lại cướp đi cuộc đời của ta."

Tay ta nắm vai nàng ấy càng chặt: "Nhưng ngươi có biết không, làm như vậy sẽ hại Thái tử!"

"Chỉ cần ta không tiết lộ danh tiếng Thái tử thì không sao cả, đúng không?"

Ta cười khẩy: "Ngươi không tiết lộ Thái tử, ngươi nghĩ ngươi có thể sống được bao lâu? Ta sở dĩ có thể không có việc gì, là vì ta là con gái của Thừa tướng, Cẩm Chi, ngươi tỉnh táo lại đi."

Nàng ấy kìm nén cảm xúc, mặc cho nước mắt chảy xuống: "Ngươi bây giờ đang thương hại ta sao?"

Thật buồn cười, sao ta có thể thương hại một kẻ đã g.i.ế.c thai nhi của ta, hiện tại, chẳng qua ta chỉ muốn nàng ấy nhanh chóng khai ra kẻ đứng sau màn.

Ta lừa nàng ấy: "Nói ra kẻ chỉ đạo ngươi là ai, bây giờ ta sẽ cho ngươi và Thái tử gặp mặt."

Trong mắt nàng ấy lóe lên một tia d.a.o động: "Thật sao?"

Ta giả vờ chân thành nhìn nàng ấy: "Thái tử nói muốn đón ta về cung, nếu đã vậy, ta sẽ trả lại cuộc đời cho ngươi, để ngươi vào cung thì sao?"

Trong mắt nàng ấy lóe lên một tia kinh ngạc, đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng ấy như thể trong khoảnh khắc này nắm được một tia hy vọng mong manh, không kịp nghĩ nhiều liền mở miệng nói: "Là... ừm."

Ta chợt nhìn nàng ấy, nước mắt trong mắt Cẩm Chi vậy mà biến thành máu, đôi mắt tan rã, đã không còn hơi thở.

Tay ta buông lỏng, như thể có tiếng sét đánh ngang tai.

Khi nàng ấy ngã xuống, ta nhìn rõ phía sau gáy nàng ấy có một cây kim sáng choang cắm vào.

Trong nháy mắt cảm thấy không khí như đọng lại, rất lâu không thể hoàn hồn.

Cẩm Chi bị diệt khẩu rồi.

Là ai?

Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi.