Ta phản ứng lại, chạy ra ngoài, thấy một bóng hình quen thuộc lướt qua giữa các tầng lầu.
Ta nhận ra, là ám vệ của Tề Duệ.
Ta đi theo, quả nhiên, kiệu của Tề Duệ sừng sững đậu ở cửa sau của Nghi Xuân Lâu.
Tiếng ngựa hí vang lên, Tề Duệ bước ra từ trong kiệu.
Hắn mặc y phục trắng tinh, thần sắc lạnh lùng, như một dòng suối u uẩn dưới hoang sơn.
"Vì sao phải g.i.ế.c Cẩm Chi." Mở miệng ta mới phát hiện, giọng ta mềm như một đám mây.
Tề Duệ thờ ơ nhìn ta: "Bản cung xử trí một cung nữ, liên quan gì đến ngươi?"
Ta khựng lại, không ngờ hắn lại lạnh nhạt với ta đến vậy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lạnh lẽo, không thể tin được mà hỏi: "Vậy ra, kẻ chỉ đạo Cẩm Chi... là ngài?"
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, mày khẽ cau lại, không trả lời trực tiếp câu hỏi của ta: "Bản cung g.i.ế.c nàng ta, là vì nàng ta đáng chết."
"Vậy ra, từ đầu đến cuối, sự tốt đẹp của ngài đối với ta, đều là giả dối sao? Chẳng qua là vì ta mang huyết mạch duy nhất của ngài, giờ đây, ngài đã khỏi bệnh rồi, ta hết giá trị lợi dụng, ngài liền đá ta ra, phải không?" Ta cố nén nước mắt, cứng rắn hỏi, cố gắng tìm kiếm một chút phủ nhận trên mặt hắn, nhưng hắn không có...
Hắn quay người, bước chân lên kiệu khựng lại, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ngươi cứ coi là vậy đi."
Để lại cho ta một bóng lưng vô tình đến cực điểm.
Chân ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, lòng nghẹn ứ đến khó thở.
Thẩm Hành kịp thời chay đến, trong mơ hồ, ta nghe hắn hỏi ta làm sao vậy? Nhưng ta vẫn không thể mở miệng.
Hắn đưa ta lên ngựa, tiếng vó ngựa càng lúc càng nhỏ, thay vào đó là từng tiếng ù tai.
**
Lục công chúa được gả đi đất nước phương Bắc hòa thân đã chết.
Đất nước ta chịu nhục, Bệ hạ nổi giận, hạ lãnh binh chinh phạt phương Bắc.
Không lâu trước đây Thẩm Hành Bắc chinh đại thắng, thêm vào đó, linh hồn công chúa nước ta chưa được an nghỉ, hiện giờ tướng sĩ khí thế đang dâng cao, chính là thời cơ tốt để Bắc phạt.
Khi Thẩm Hành từ biệt ta, trong mắt hắn mang theo vẻ bi tráng chưa từng có, điều này khiến ta nhận ra, chuyến đi này của hắn nhất định gian nan hiểm trở.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, Tề Duệ lại tự tiến cử đi phương Bắc.
Nếu trận chiến này thắng thì ngôi vị Thái tử của hắn sẽ khó lòng lay chuyển,
Nếu thất bại...
Ta đến Lăng An Tự quỳ một ngày để cầu cho Thẩm Hành một lá bùa bình an, khi ra về, một lão hòa thượng lại cho thêm một lá nữa, ông ấy nói, rõ ràng những gì ta vừa cầu, là sự bình an cho cả hai người. Tim ta thắt lại, ta không muốn thừa nhận, nhưng không thể lừa được Phật.
Ngồi trên xe ngựa về phủ, ta thất thần nhìn hai lá bùa bình an.
Bỗng nhiên cảm thấy đau đầu chóng mặt, tức n.g.ự.c buồn nôn.
Vén rèm xe muốn gọi phu xe dừng lại, nhưng lại phát hiện, bên ngoài xe ngựa không phải đường về phủ.
"Đây là đâu, dừng lại!" Ta quát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng người trên ngựa càng phóng nhanh hơn.
Lòng ta hoảng sợ, nhưng hoàn toàn không có sức lực, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Tỉnh dậy, cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt.
Là Đông Cung.
Ta đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa, Tề Duệ đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.
Hắn từng bước ép sát, dồn ta lùi về phía sau.
Ta không hiểu lần này hắn có ý gì, chẳng phải hắn chán ghét ta sao? Vì sao lại muốn cướp ta đến Đông Cung.
Ta lạnh lùng châm chọc: "Điện hạ vậy mà cũng phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ cướp người này sao."
Giọng hắn thờ ơ: "Không làm vậy thì nàng sao có thể ngoan ngoãn đi theo Bản cung chứ?"
Ta dừng chân, hắn ôm ngang ta lên, đặt xuống giường.
Tay từ bên hông lấy ra một lá bùa bình an, đưa đến trước mặt ta, khẽ cười: "Xin cho Thẩm Hành sao?"
Trong lòng ta chợt khựng lại, đưa tay ra lấy, không ngờ hắn lại rụt tay về phía sau, ta liền ngã nhào vào lồng n.g.ự.c hắn.
Mùi hương gỗ thông quen thuộc xộc vào mũi, ta thất thần, trong mơ hồ Tề Duệ đã đưa tay ôm lấy ta.
Giọng hắn trầm ấm từ phía trên truyền đến: "Tiểu Dư, cùng ta đi Bắc, nàng hầu hạ ta, được không?"
Ta không trả lời hắn, vùng vẫy muốn đẩy hắn ra.
Tay hắn siết chặt hơn, giọng điệu xen lẫn tức giận: "Trả lời ta."
Ta nghiến răng nghiến lợi, nước mắt không kìm được trào ra: "Nằm mơ!"
Ta đã chọc giận hắn, nhưng hắn lại buông ta ra.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta nhanh nhẹn xuống giường, muốn chạy trốn.
Nhưng một câu nói của hắn lại khiến hai chân ta như đóng băng, cho đến khi hơi lạnh xộc lên tận tim.
"Ngươi nói xem, nếu Bản cung phanh phui chuyện Thẩm Hành tự ý về kinh, hắn sẽ thế nào?"
Ta chợt quay người lại, ánh mắt hắn sắc lạnh đến đáng sợ: "Thẩm Hành đã không phải lần đầu tiên bất kính với Phụ Hoàng rồi, cho dù Phụ Hoàng có nhân từ đến đâu, sức chịu đựng cũng có hạn."
Vẻ hung ác và sát ý trong mắt Tề Duệ khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.
Ta rung mình, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Ta đồng ý với ngài."
Trên mặt Tề Duệ vẫn âm trầm, ném lá bùa bình an xuống đất, khi đi ngang qua ta nói: "Trước khi xuất chinh, không được rời khỏi đây nửa bước."
Lá bùa bình an kia tội nghiệp nằm trên đất, như đang kể lể sự bất mãn với ta.
Nhớ lại câu nói "ngươi cầu rõ ràng là sự bình an của hai người".
Thật là nực cười.