Vài ngày sau, ta lấy thân phận y nữ theo quân lên phía Bắc. Mỗi khi đóng trại, Tề Duệ đều gọi ta đến hầu hạ.
Ta rõ ràng là cung nữ thân cận của hắn! Dù vậy, ta và Tề Duệ cũng không giao tiếp nhiều.
Bởi vì ta căn bản không muốn nói chuyện với hắn.
Đêm nay, ta hầu hạ hắn thay y phục, khi y bào tuột đến ngang eo, đột nhiên hắn nắm lấy tay ta.
Y bào theo đó tuột xuống. Gió tây không đúng lúc thổi đến, mang theo từng luồng khí lạnh.
Ta thờ ơ ngồi xổm xuống lấy y bào của hắn. Không ngờ tay hắn siết chặt, một tay kéo ta đứng dậy.
Tay kia hắn nắm chặt cằm ta, ép ta phải đối mặt với hắn.
Cổ tay, cằm đều bị hắn bóp đến đau nhói, ta cau mày, cuối cùng không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Điện hạ, cẩn thận bị cảm lạnh."
Hắn nhướn mày hài lòng cười: "Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi."
Ta ngỡ ngàng, hắn bây giờ lại giở trò gì nữa? Hay lại cảm thấy bắt nạt ta thú vị?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta nghẹn một cục tức, khi giúp hắn thay y phục cũng vô thức dùng sức mạnh hơn một chút.
Hắn dường như đã nhìn thấu cảm xúc của ta, mượn quán tính kéo ta lại gần mình.
Ta giãy giụa muốn đẩy hắn ra: "Điện hạ, ngoài trướng có ba ngàn tướng sĩ, xin người tự trọng!"
Ta tưởng rằng hắn nghe xong sẽ xấu hổ vô cùng, sau đó buông ta ra.
Nhưng ta đã lầm. Chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc tiếp theo, môi ta nóng ran, đầu lưỡi bị trêu chọc.
Cho đến khi vị tanh lan tỏa, hắn mới chịu buông ra.
Ta vội vàng chạy ra ngoài trướng, hắn ở sau lưng ta quát: "Không được đi!"
Thấy bước chân ta vẫn không dừng lại, hắn lại nói: "Nếu ngươi dám bước ra khỏi doanh trướng nửa bước, bản cung sẽ lấy mạng Thẩm Hành!"
Ta khựng lại, phòng tuyến trong lòng đã tan nát, "Rốt cuộc điện hạ muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta? Ta tự thấy mình không đắc tội với Điện hạ, vì sao lại phải tra tấn ta?"
Ánh mắt Tề Duệ ảm đạm, đôi mắt đen tuyền như màn đêm vỡ nát, tĩnh mịch trầm lắng.
Hắn khẽ thở dài: "Đêm lạnh, trong trướng của ta lò lửa ấm hơn, nàng cứ ở đây nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn liền cầm một cuốn binh thư lên xem, không còn để ý đến ta nữa.
Ta ngỡ ngàng, cứ thế ngồi xuống trên chiếu cỏ, suy nghĩ miên man.
Trong trướng rất tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu, làm tăng thêm cảm giác cô đơn.
Ta vô thức nhìn về phía Tề Duệ, bất giác nghĩ, hiện giờ Tề Duệ là hắn của trước kia, hay là hắn trong câu chuyện?
Đến biên giới phía Bắc, đại quân do Thẩm Hành dẫn đầu đã được bố trí ổn thỏa.
Hắn phi ngựa đến, đón Tề Duệ cùng đoàn tùy tùng. Khi nhìn thấy ta, rõ ràng hắn sững sờ một chút. Nhưng hắn rất nhanh đã hoàn hồn, hành lễ với Tề Duệ.
Ta và Thẩm Hành đều ngầm hiểu mà tránh xa nhau, mấy ngày ở doanh trại, chỉ gặp mặt hai lần.
Cho đến ngày Thẩm Hành đến đội y tế lấy thuốc, chúng ta mới có thể nói vài câu.
Hắn vừa kiểm kê thuốc men, vừa hỏi: "Sao nàng lại đến đây?"
"Là Thái tử nhất định bắt ta phải theo."
Thẩm Hành cau mày, giọng điệu bất mãn: "Chinh phạt Bắc quốc vô cùng nguy hiểm, hắn coi là đi săn sao? Lại mang cả nàng đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta im lặng không nói, hắn vẫn chưa hết giận, nhưng lại không thể biểu lộ quá rõ ràng, nghẹn đến nỗi gân xanh nổi trên trán.
Ta an ủi hắn: "Đừng lo, ta sẽ tự bảo vệ mình, không chạy lung tung đâu."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Nói rồi, ta nhân cơ hội lặng lẽ nhét lá bùa bình an vào thắt lưng hắn.
Thẩm Hành sững sờ, mày giãn ra, khẽ nói: "Nàng cầu cho ta sao?"
Ta cười lừa hắn: "Cầu cho chính ta, của huynh là tiện thể thôi."
Đôi mắt hắn cong cong ý cười: "Đều như nhau, yên tâm, chúng ta nhất định đều có thể bình an về nhà."
Sau khi Thẩm Hành đi, tâm trạng ta rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng chỉ một lát sau, Tề Duệ liền cho người thông báo ta đến.
Vầng mây đen vừa tan đi lại một lần nữa tích tụ.
Tề Duệ đoan trang ngồi trước bàn, cúi đầu đọc sách, bên cạnh là bánh gạo chưa động một miếng.
Ta lặng lẽ đứng đó, chờ hắn sai bảo. Mãi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, tim ta thắt lại, một dự cảm không lành lặng lẽ dâng lên.
Nhưng hắn chỉ sai ta vào hòm tìm một đôi giày mới. Dưới ánh đèn lờ mờ, ta vô tình lật tìm, một cuốn sách xuất hiện trước mắt ta.
Ta khựng động tác lại, ngẩn người nhìn.
Lại chính là Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm.
Sau khi thân thể bình phục, ta từng đi khắp nơi tìm cuốn sách này, nhưng đều không có kết quả.
Nào ngờ lại xuất hiện trong hòm của Tề Duệ. Xem ra, Tề Duệ cũng đã đọc cuốn sách này rồi?
"Sao tìm lâu vậy?"
Giọng Tề Duệ đột nhiên vang lên, ta giật mình chột dạ. Nghe thấy tiếng bước chân hắn đến gần, ta vội vàng giấu cuốn sách lại, lấy ra một đôi giày.
Vừa đóng hòm lại, eo ta bỗng nhiên thắt chặt, ta bị Tề Duệ ôm bổng lên.
Hắn giữ nguyên tư thế đó, đặt ta lên giường nhỏ, nhân cơ hội véo eo ta một cái: "Gầy đi nhiều rồi."
Thân thể ta tê dại, lơ đãng buột miệng nói một câu: "Đa tạ Điện hạ quan tâm."
Hắn nghe xong lật người nằm xuống, hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, mặt đối mặt gần trong gang tấc, hơi thở của hai người như có như không quấn lấy nhau, khí nóng bao trùm cái lạnh của mùa thu, hóa thành một chút nóng bức.
Sau đó, hơi thở hắn càng lúc càng gấp gáp, tay bắt đầu cởi dây áo của ta. Ta từ trong mơ màng tỉnh lại, đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Điện hạ."
Hắn nắm ngược tay ta, ghé sát, khẽ nói vào tai ta: "Nàng tặng bùa bình an cho Thẩm Hành, vậy Bản cung thì sao? Nàng tặng Bản cung cái gì?"
Ta đưa tay chống lên n.g.ự.c hắn, không cho hắn đến gần, giọng điệu trầm xuống vài phần: "Điện hạ đã chỉ đạo Cẩm Chi lấy mạng con của thiếp, nay lại quấn quýt với thiếp là ý gì?"
Hắn nghe xong không giận, ngược lại cười: "Cẩm Chi nói với nàng là ta chỉ đạo nàng ấy sao?"
Ta câm nín, Cẩm Chi quả thật không thừa nhận, ngược lại còn che giấu.
"Nếu không phải ngài chỉ đạo, vậy vì sao ngài lại g.i.ế.c Cẩm Chi, ngày đó ở Nghi Xuân Lâu lại đối xử với thiếp như vậy?"
Trong mắt hắn lóe lên vẻ thù hận, khẽ nói: "Thai nhi mất rồi, Bản cung cũng đau lòng, cũng buồn bã, Bản cung hận không thể ngũ mã phanh thây Cẩm Chi. Một nhát kim kết liễu nàng ta, căn bản không đủ để Bản cung hả giận."
Ta không hiểu, nhìn hắn nghẹn ngào nói: "Vậy vì sao ngài..."
Hắn cúi đầu hôn ta một cái, chặn lại lời ta nói, thần sắc thận trọng mà bất an: "Đừng hỏi nữa, ta đã nói rồi, vĩnh viễn sẽ không phụ bạc nàng."
Ta rất ít khi thấy vẻ mặt của Thái tử như vậy, như thể đang sợ hãi điều gì đó, đang che giấu điều gì đó...
Hắn thổi tắt đèn dầu, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, tâm trí đắm chìm trong men say tình ái.