Khổ Sở Theo Đuổi Thái Tử Phi

Chương 17



Sáng sớm hôm sau, Tề Duệ liền đến doanh trướng của các tướng lĩnh để bàn việc.

Mà ta đã sớm nóng lòng tìm ra cuốn Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm kia.

Đúng như ta dự liệu, chữ viết trên sách quả nhiên đã hiển hiện toàn bộ.

Ta căng thẳng hít một hơi thật sâu, từng dòng cốt truyện quen thuộc hiện ra trước mắt.

Cho đến khi nhìn thấy tên Cẩm Chi trong sách, tay ta đang lật trang dừng lại.

Thì ra, kẻ chỉ đạo Cẩm Chi hãm hại ta là Hoàng hậu.

Đối với đáp án này, ta không quá bất ngờ, nhưng không ngờ bà ấy lại có thể nhẫn tâm đến vậy.

Ta vẫn luôn không phải là Thái tử phi thích hợp trong lòng Hoàng hậu, ban đầu thậm chí bà ấy còn không để ta vào mắt, chỉ cho rằng Thái tử ham của lạ.

Nhưng khi Tề Duệ khăng khăng muốn nạp ta làm Thái tử phi, bà ấy mới bắt đầu nhận ra điều bất thường.

Bà ấy phái người giám sát ta, điều tra thân thế ta, dần dần một phần các ma ma, cung nữ trong Đông Cung đều bị bà ấy thay thế.

Nhưng bà ấy không ngờ Tề Duệ lại vô cùng coi trọng ta, những người hầu hạ ta đều là người hầu trung thành của Đông Cung, người của Hoàng hậu căn bản không thể đến gần ta.

Sau này, Hoàng thượng chấp thuận Tề Duệ lập ta làm Thái tử phi, Hoàng hậu không thể ngồi yên được nữa.

Trong lòng bà ấy đã sớm chọn được người cho vị trí Thái tử phi, là đích nữ của phủ Bình Dương Hầu.

Hoàng hậu không phải mẫu thân ruột của Thái tử, bà ấy sợ sau khi Thái tử lên ngôi sẽ dần dần áp chế nhà đẻ của Hoàng hậu, cho nên Thái tử phi nhất định phải là người thuộc tộc hệ của bà ấy, mới có thể duy trì quyền lực trong tay bà ấy.

Bà ấy nhìn ra Cẩm Chi yêu mến Thái tử, cho nên đã nắm bắt được tâm tư của nàng ấy, lừa nàng ấy rằng chỉ cần loại bỏ thai nhi trong bụng ta, khiến Tề Duệ lạnh nhạt với ta thì sẽ để Tề Duệ nạp nàng ấy làmthiếp.

Nực cười thay, sau khi Cẩm Chi thành công lại không đợi được lời hứa của Hoàng hậu, mà bị giam ở Nghi Xuân Lâu.

Cho đến khi nàng ấy c.h.ế.t cũng không biết, Hoàng hậu căn bản sẽ không nạp nàng ấy làm thiếp của Tề Duệ, đợi chờ nàng ấy là bị giam cầm trong mật thất ẩm ướt u tối đó cho đến chết...

Đọc đến đây, ta bị những thủ đoạn độc ác của Hoàng hậu làm cho lạnh sống lưng.

Điều chỉnh lại suy nghĩ, tiếp tục đọc.

Sau khi ta sẩy thai, Cẩm Chi mất tích, Tề Duệ sinh nghi. Thế là hắn lần theo dấu vết, điều tra ra là do Hoàng hậu làm.

Hắn hiểu rõ nguyên do trong đó, vì để bảo vệ ta, cố ý lạnh nhạt với ta, khiến Hoàng hậu nghĩ ta thất sủng, liền không ra tay với ta nữa.

Sau khi ta tìm thấy Cẩm Chi, Tề Duệ sợ ta biết là do Hoàng hậu làm, sẽ bị Hoàng hậu diệt khẩu, cho nên trước khi nàng ấy mở miệng, đã ra tay kết liễu Cẩm Chi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đọc đến đây, tuy ta bực bội Tề Duệ không nói gì với ta, nhưng trong lòng lại khẽ dấy lên một tia ấm áp thanh thản.

Lo lắng Tề Duệ sẽ về sớm, ta cũng không bận tâm tìm hiểu kỹ cốt truyện trong sách, trực tiếp lật đến cuối sách.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Thế nhưng lại phát hiện cốt truyện phía sau đều bị nước mưa làm ướt, chữ viết nhòe đi, những câu chữ rời rạc căn bản không thể ghép thành một câu chuyện.

Ta tiếp tục lật từng trang, cố gắng thu thập thêm cốt truyện, nhưng lại phát hiện một trang trong đó bị vò nát, nhìn kỹ, một câu ngắn ngủi trong sách khiến ta sững sờ tại chỗ.

"...Trong hỗn loạn, Tống Tiểu Dư không kịp nắm lấy tay Tề Duệ, bị một mũi tên xuyên tim, thân thể cùng với bùn đất lăn xuống, c.h.ế.t trong màn đêm hỗn loạn mờ mịt đó..."

Đầu óc ta trong khoảnh khắc đó trống rỗng, quên mất mình đang ở đâu, như thể rơi vào hỗn loạn, dòng lũ vô tận nuốt chửng ta.

"Nàng đang làm gì vậy?"

Trước mặt, một tia sáng trắng chói mắt kéo thần trí ta trở về, Tề Duệ bước tới, giật lấy cuốn sách trong tay ta.

Hắn nắm chặt vai ta, cau mày: "Ai cho phép nàng tự tiện lục lọi đồ của Bản cung?!"

Ta nhìn hắn, nước mắt rỉ ra, ánh mắt hắn dịu đi, an ủi nói: "Đều là giả cả, nàng chớ có tin thật."

Ta hoàn hồn, khẽ hỏi: "Vậy chàng cố ý lạnh nhạt với thiếp để bảo vệ thiếp cũng là giả sao?"

Hắn khựng lại: "Nàng đã đọc hết rồi sao?"

Ta nhẹ nhàng gật đầu: "Trước khi thiếp gặp chàng, thiếp đã biết sự tồn tại của cuốn sách này rồi, nhưng lúc đó bên trong vẫn còn trống rỗng."

"Sau này, thiếp nói về phủ Thừa tướng tìm sách, kỳ thực là đang tìm nó."

"Làm sao Điện hạ phát hiện ra cuốn sách này?" Ta hỏi.

Hắn nhìn ta thật sâu: "Nàng sẩy thai, ta từng cho người lén lút đột nhập phủ Thừa tướng điều tra, nhưng lại tìm thấy cuốn sách này trong đám cỏ dại ở tàng thư các."

"Ban đầu ta còn tưởng là kẻ nào lại to gan dám dòm ngó chuyện cung đình, cho đến khi ta phát hiện cuốn sách này vậy mà có thể dự đoán tương lai, ta mới nhận ra, đây là sách số mệnh."

Ta lo lắng bất an, hắn nhìn ta nói khẳng định: "Nhưng nàng yên tâm, chuyện trong sách này cũng không phải là không thể thay đổi, ta sẽ không để nàng c.h.ế.t đâu."

Nhớ lại trước đây ta hai lần bị người bí ẩn truy sát, sợ Tề Duệ sẽ gặp nguy hiểm, lo lắng nói: "Không được, thiếp lo lắng việc tùy tiện thay đổi số mệnh sẽ mang đến nguy hiểm."

Giọng Tề Duệ nặng hơn vài phần, mắt đỏ hoe, vội nói: "Chẳng lẽ nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t sao?"

"Nhưng thiếp cũng sợ chàng sẽ vì thiếp mà gặp tai ương."

Mắt Thái tử ngấn lệ, hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn: "Ta đã làm rồi, và… đã thành công."