Chiến thư vừa được ban, quân ta tiến thẳng, khéo dùng chiến thuật, thuận lợi hạ ba thành. Nhưng với binh lực và lương thảo hiện tại của nước ta, muốn đánh hạ toàn bộ đất nước phương Bắc là không đủ sức.
Điểm mấu chốt của trận chiến này chính là cố hết sức chiếm đóng thành trì trọng yếu, chiến lược tiêu diệt sinh lực địch, cắt đứt tuyến tiếp tế của địch, buộc đối phương quy hàng.
Phác Châu là căn cứ quân sự và trọng trấn kinh tế quan trọng của đất nước phương Bắc, nếu chiếm được Phác Châu thì việc hạ các thành trì khác của đất nước phương Bắc sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Phác Châu thất thủ, thì đối phương quy hàng cũng không còn xa. Cho nên, thành bại của Bắc phạt nằm ở một đòn này. Thế nhưng ta lại mơ hồ cảm thấy, trận chiến này, quân ta sẽ bại...
Hiện tại chúng ta đang nghỉ ngơi ở Phàn Thành vừa mới hạ được, việc tấn công Phác Châu cần phải chuẩn bị chu đáo.
Mấy ngày nay, binh sĩ bị thương liên tục được đưa đến đội y tế, ta đã bận đến nỗi ba ngày không chợp mắt. Trên đường về doanh trướng nghỉ ngơi, cảm giác chân như lơ lửng trên không, lờ đờ như say rượu. Xa xa trên đỉnh núi, một vầng trăng càng lúc càng sáng, chiếu rọi khiến lòng người bồn chồn.
Ta không tự chủ được mà bước nhanh hơn, khoảnh khắc vén rèm trướng lên, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Giấc ngủ này ta cảm thấy ngủ rất lâu. Tỉnh dậy, mặt trời gay gắt, rõ ràng đã là giờ ngọ. Thế nhưng xung quanh lại yên tĩnh lạ thường, không còn sự ồn ào như thường lệ. Lòng ta dấy lên nghi hoặc, vén rèm trướng lên, một mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mặt.
Máu trong người như thể trong khoảnh khắc này đột nhiên đông cứng lại, tiếng mạch đập vang lên đập vào màng nhĩ. Bên ngoài trướng xác chất đầy đất, m.á.u chảy thành sông.
Cảm giác kinh hoàng bao trùm, những khuôn mặt của t.h.i t.h.ể càng lúc càng ghê rợn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, như thể ta bị rơi xuống vực sâu vô tận.
Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt tiêu tán, bên tai vang lên tiếng sách lật trang, từng cảnh tượng như cái bóng lơ lửng, diễn tả sự bi thương.
Tề Duệ và Thẩm Hành dẫn quân lên phía Bắc, đối phương không địch lại được, bị quân ta nuốt chửng một vùng lãnh thổ rộng lớn.
Tướng sĩ khí thế đang dâng cao, tham vọng lớn. Thoáng cái đã đến trận chiến Phác Thành, khi quân ta tiến sâu vào doanh trại địch đã bị quân địch phục kích, bị tiêu diệt toàn bộ...
Tề Duệ c.h.ế.t vì mũi tên b.ắ.n lén, còn Thẩm Hành sau khi bị bắt, thấy nhục nhã mà tự vẫn. Nhìn thấy cảnh này, ta đau lòng tột độ, nhưng khi ta xông vào hình ảnh, cảnh tượng trước mắt lại tan biến một lần nữa.
Chưa kịp phản ứng, xung quanh đã biến thành cung điện của nước phía Bắc, mọi người nâng chén mừng đại thắng.
Ta ngơ ngác nhìn bốn phía, một giọng nói thu hút ta lại, "Quân ta đại thắng, Ái phi đáng được nhận công đầu!" Đại vương phương Bắc và ái phi trong miệng hắn nâng chén cụng vào nhau, tiếng chén vàng va chạm nghe chói tai vô cùng. Mà tướng mạo của phi tử kia rõ ràng có vài phần giống Lục công chúa!
Ta lập tức hiểu ra, nàng ấy chính là tử sĩ do Tề Duệ cài cắm ở phương Bắc, Lục công chúa giả! Rõ ràng nàng ấy đã phản bội. Cho nên quân ta thất bại là vì nàng ấy đã cung cấp tình báo giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bốn vạn tướng sĩ tử trận ở đất nước xa xôi, đều là vì một mình nàng ấy! Khoảnh khắc này, ta muốn xông tới bóp cổ nàng ấy, lăng trì từng nhát d.a.o lên nàng ấy. Nhưng ta phát hiện, ta như bị bỏ bùa, căn bản không thể động đậy.
Ta nhìn chằm chằm nàng ấy, mà nàng ấy như thể cảm nhận được sự tồn tại của ta, khi bốn mắt nhìn nhau, chén vàng trên tay nàng ấy rơi xuống, đồng tử co rụt, sau đó ngất xỉu. Ta có thể khẳng định, nàng ấy có thể nhìn thấy ta.
Yến tiệc lập tức hỗn loạn cả lên, trong nháy mắt, ta đã đến tẩm điện của nàng ấy. Trong phòng chỉ có hai chúng ta, nàng ấy khẽ mở mắt, quay đầu nhìn ta, hai mắt che đi ánh sáng, ánh lên chút buồn thương.
"Ta đã nhìn thấy ngươi trong sách, ngươi tên là Tống Tiểu Dư."
Ta sững sờ, không ngờ nàng ấy cũng đã đọc cuốn sách đó.
Nàng ấy ngẩng đầu lên, mỉa mai nói: "Ta tưởng rằng trong câu chuyện này, dù gì ta cũng có một chút vai trò, nhưng không ngờ ta chỉ là một nhân vật vô thưởng vô phạt, là một công cụ."
Ta phỉ báng trong lòng: "Vô thưởng vô phạt? Nhưng một ý nghĩ sai lầm của nàng ấy, lại khiến hàng vạn người rơi vào cảnh không thể cứu vãn." Nhưng ta chỉ có thể hậm hực nhìn nàng ấy.
Nàng ấy khẽ thở dài, giọng điệu dần trở nên kích động: "Ta không cam lòng, nhưng ta căn bản không muốn phản bội! Ta không có cách nào, một khi ta bắt đầu chống lại số mệnh, sẽ có một nhóm người áo đen đến g.i.ế.c ta!"
Khoảnh khắc này, cuối cùng ta cũng hiểu ra, thì ra người áo đen là ý muốn của tác giả. Hắn sẽ thông qua thủ đoạn này để thúc đẩy sự phát triển của câu chuyện, hoặc là tiêu diệt những nhân vật không nghe lời...
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Nàng ấy tiếp tục nói: "Đêm nay là đêm trăng tròn, ta viết giấc mơ này cho ngươi, chính là muốn ngươi thay đổi cục diện này."
Ta mù tịt, vùng vẫy muốn mở miệng hỏi nàng ấy. Bỗng nhiên, cảnh tượng trước mắt hư ảo, như trong mơ, thực thực hư hư. Ta dường như không kiểm soát được mà rơi xuống, bên tai có hơi lạnh truyền đến, giọng nàng ấy chợt xuyên thẳng vào tai ta: "Trăng tròn sao sáng, số mệnh do trái tim quyết định."
Mở mắt lần nữa, ta toát mồ hôi hột toàn thân. Đột nhiên đứng dậy, vén rèm trướng, ánh đèn lờ mờ, binh lính tuần tra, mọi thứ như thường.
Ánh trăng trong vũng nước phản chiếu làm dợn sóng, ta ngẩng đầu nhìn, là trăng tròn!
Trăng tròn sao sáng, số mệnh do trái tim quyết định.
Ta tìm ra cuốn Hoàng Tử Nham Hiểm Cưỡi Ngựa Theo Đuổi Vợ Cả Ngày Lẫn Đêm, lật ra xem, cốt truyện phía sau quả nhiên hóa thành một trang giấy trống không, bao gồm cả ngày c.h.ế.t của ta!
Ta lấy bút chấm mực, một lát sau, viết lên sách: "Dưới ánh trăng bỗng xuất hiện một con thỏ rừng, tướng sĩ như nhặt được của quý, trong nháy mắt thỏ rừng đã biến thành món ăn trên đĩa."
Bút lông vừa đặt xuống, bên ngoài trướng truyền đến một trận ồn ào, ta nhìn ra, một tướng sĩ quả nhiên đang túm lấy một con thỏ rừng, giơ cao lên, ba năm người vây quanh tranh giành!
Tay ta buông lỏng, rèm trướng rơi xuống, cuốn theo một làn gió thu, như một bàn tay vô hình tùy ý lật giở trang sách, từng trang từng trang gõ vào trái tim ta. Ta vội vàng lấy mực, tiếp tục viết