Kể từ sau yến tiệc mừng thọ của Hoàng hậu, Thái tử ngày ngày đều ngủ lại tẩm cung của ta.
Khi thì dạy ta luyện chữ, khi thì cùng ta tản bộ, khi thì tặng ta trâm cài, trang sức.
Nhờ hắn, mẫu mã mới của Đình Hương Các chẳng cần tranh giành nữa.
Quả cây ở Vọng Cảnh Lâu cũng không cần chờ đợi nữa.
Ta vui vẻ hưởng thụ, nhưng không ngờ vài ngày sau, cung nữ lại mang về cho ta một tin tức gây sốc.
Thẩm Hành kháng chỉ không cưới. Quả cây ở Vọng Cảnh Lâu bỗng chốc trở nên đắng chát.
Rất nhanh, Thẩm lão liền gửi thư cho ta, cầu xin ta khuyên nhủ Thẩm Hành, nói trong lòng tên nhãi đó vẫn luôn có ta.
Tim ta thắt lại. Sao Thẩm Hành lại bướng bỉnh như một con lừa...
Ta nói dối Thái tử rằng về phủ Thừa tướng một chuyến, thăm nhũ mẫu của ta.
Kỳ thực là ta đi gặp Thẩm Hành.
Hắn đã sớm trèo tường chờ ta trong tiểu viện của ta. Ta nhìn hắn tiều tụy đi không ít, gầy đi không ít.
Trong lòng không khỏi buồn bã. Lòng ta xao động, nói: "Huynh gả đi."
Thẩm Hành: "?"
Ta phản ứng lại: "Ơ, không phải, huynh cưới đi."
Thẩm Hành biết rõ còn cố hỏi: "Ta cưới ai?"
Ta thở dài một tiếng: "Công chúa Thanh Nguyệt đó, hôn sự tốt biết bao, gia thế, tướng mạo, tài hoa của công chúa có thứ gì thiếu sót đâu? Huống hồ, ta biết muội ấy từ nhỏ đã hâm mộ huynh, sau này hai người sẽ hạnh phúc."
Giọng Thẩm Hành trầm xuống: "Muội thật sự muốn ta cưới muội ấy?"
Dù ta biết rõ Thẩm Hành thích ta, nhưng bản thân ta lại chưa từng nghĩ kỹ về tình ý này, có lẽ bấy lâu nay, ta vẫn luôn kiềm chế bản thân, sợ sẽ thích hắn.
Dù thân phận ta và Thẩm Hành cách biệt, nhưng kỳ thực với mối quan hệ giữa phủ Thừa tướng và Thẩm gia, hắn hoàn toàn có thể nạp ta làm thiếp.
Nhưng hắn không muốn.
Nam nhi Thẩm gia nổi tiếng là chung tình, trong ba đời gia tộc chỉ có một chính thê, không hề nạp thiếp.
Một khi trong lòng đã nhận định một người thì cả đời chỉ cưới một người.
May mắn thay, từ xưa đến nay, nam nhi Thẩm gia nhìn trúng đều là tiểu thư dòng chính, môn đăng hộ đối, hôn sự cũng thuận lợi.
Chỉ không ngờ, đến đời Thẩm Hành lại ma xui quỷ khiến thế nào mà thích ta.
Năm đó, Thẩm Hành quỳ trong Từ Đường của nhà họ Thẩm ba ngày ba đêm.
Nói: "Cưới thê tử phải một lòng một dạ, chẳng lẽ lại có chuyện nạp thiếp, phụ thân không có, gia gia không có, tổ phụ cũng không có, đương nhiên ta cũng phải phát huy truyền thống tốt đẹp này!"
Cho đến khi Thẩm lão tức đến hộc máu, hắn mới chịu dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả thật, ta cũng từng hoang tưởng rằng, nếu ta thật sự có thể gả vào Thẩm gia làm chính thê, ít nhiều cũng có thể ngẩng mặt lên hít thở.
Nhưng sau này Thẩm lão gửi thư cho ta, nói rằng nhân đinh Thẩm gia không hưng thịnh, nhất định phải có một nhà gái môn đăng hộ đối nương tựa lẫn nhau, mới có thể tiếp tục làm rạng rỡ vinh quang.
Tuy ta sinh ra ở phủ Thừa tướng, nhưng trong nhà không có địa vị, không có trọng lượng, càng không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, sau này đương nhiên không thể giúp đỡ Thẩm gia.
Hôn sự của Thẩm Hành, không chỉ là hôn sự của cá nhân hắn, mà là hôn sự của cả Thẩm gia.
Lòng ta chợt lạnh, khoảng cách giữa ta và Thẩm Hành dường như còn xa hơn ta tưởng.
Hoa hạnh ngoài sân đã rụng gần hết, kết ra những quả xanh non.
Thuở nhỏ, ta từng lén nếm thử một lần, chua đến run cả tim, còn giờ đây ta chẳng cần ăn quả này, lòng cũng chua xót như nhai phải quả chát.
"Thẩm Hành, kỳ thực huynh và ta đều rõ, chúng ta căn bản không thể nào. Xưa kia là bởi vì thân phận, nay là vì số mệnh."
Ta dừng lại một chút, nước mắt vô thức trào ra: "Rất cảm ơn huynh bấy lâu nay đối xử với ta tốt như vậy, cũng cảm ơn huynh từ đầu đến cuối không hề mang ác ý đối với thân thế của ta."
Ta nức nở không thành tiếng.
Vẻ mặt Thẩm Hành đờ đẫn, vành mắt đã bắt đầu đỏ hoe. Sau đó hắn khẽ vỗ lưng ta, mạnh mẽ hít một hơi: "Muội khóc cái gì? Kẻ nên khóc là ta mới phải!"
Ngay sau đó là một tiếng cười chua xót: "Tiểu Dư, từ lần đầu tiên ta gặp muội, muội đã ở sâu trong tim ta rồi, cái gì mà tiên tử hoa hạnh, đều là ta nhất thời vội vã bịa ra, ta chỉ muốn gây sự chú ý của nàng, muốn tìm một cái cớ để gặp lại muội một lần nữa mà thôi."
"Sau này, ta phát hiện mỗi khi ta nghĩ đến muội, ta đều cảm thấy rất vui vẻ, cho đến khi sau này muội xa lánh ta, ta thật sự cảm thấy sống một ngày dài như một năm."
"Ngày đó đến phủ Thừa tướng thăm thân, cũng là do ta thuyết phục cha mẹ rất lâu, ta chỉ muốn gặp muội."
Giọng hắn ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ lại đ.â.m thẳng vào tim ta, đau nhói.
Hắn thở dài một tiếng, nhìn ta thật sâu, rồi thanh thản nói:
"Kỳ thực, ta đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ hơi không cam lòng mà thôi. Xưa kia, ta đã từng nghĩ, đợi ta lập được quân công, ta sẽ xin Thánh thượng cưới muội. Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, có lẽ, đây chính là có duyên không phận đi."
Ta nhìn hắn, dáng vẻ Thẩm Hành so với lúc ta mới gặp không thay đổi nhiều, chẳng qua góc cạnh rõ ràng hơn, thêm vài phần cương nghị và kiên cường.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn đối xử với ta rất tốt.
Ta run rẩy nhìn hắn: "Thẩm Hành, huynh và ta kiếp này vô duyên, vậy thì đợi kiếp sau gặp lại nhé?"
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được thôi, đợi kiếp sau gặp lại."
Nỗi lo trong lòng ta được tháo gỡ, hai người đã nói rõ lòng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái, như thể vén mây mù ra, nhìn thấy một ngọn núi tiên, khiến lòng người sảng khoái.
Ta lau khô nước mắt, nói: "Kháng chỉ là tội nặng, sau này tuyệt đối không được hành động lỗ mãng."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"Được." Thẩm Hành mỉm cười thanh thản: "Nhưng mà ta sẽ đợi sau đại điển phong phi của muội rồi mới nhận chỉ."
"À đúng rồi", hắn chuyển đề tài: "Có một chuyện ta muốn nói với muội."
"Thẩm gia đã rút lui khỏi tranh chấp phe phái rồi."
"Thật à! Vì sao?"
Thẩm Hành nhướn mày: "Đương nhiên là vì cô nương ta thích đã gả cho Thái tử rồi."