Khi Hạ Chước về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là như thế này.
Trời thu đang vào buổi hoàng hôn, mang theo một chút ánh đỏ ấm áp. Trong bếp hơi nước bốc lên mờ mịt, bên chân Quan Tinh Hòa là một thùng xốp khổng lồ đang dần tan bọt khí.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn kỹ rồi hỏi:
“Hàu sống? Sao tự nhiên lại muốn ăn thứ này?”
Bởi vì so với hải sản, anh biết rõ Quan Tinh Hòa trước giờ vốn thích ăn thịt hơn.
“Chỉ là… Tuế Tuế bảo ngon lắm, nên tự dưng em cũng muốn thử xem sao.”
“Thế em ra ngoài ngồi đi, để anh làm. Thứ này khó xử lý, lỡ tay dễ bị đứt lắm.”
Quan Tinh Hòa bị đẩy ra khỏi bếp. Con mèo Phong Tín Tử ngửi thấy mùi thơm, lập tức lượn lờ bên chân cô.
Cách đây vài ngày nó mới bị thiến, gần đây mập lên, nhìn chẳng khác gì cục bông lông xù.
Quan Tinh Hòa thấy buồn cười, xoa xoa khuôn mặt tròn béo của nó:
“Cái này mày ăn cũng vô dụng, chị đi lấy đồ hộp cho.”
Hạ Chước kéo cửa kính ra:
“Cái gì vô dụng?”
“A… Không có gì. Ý là làm nũng cũng vô dụng, mèo không ăn được hàu sống.”
Hạ Chước liếc nhìn Phong Tín Tử đang lăn lộn dưới đất:
“Hàu sống định ăn kiểu gì?”
Mắt Quan Tinh Hòa sáng lên:
“Hay là làm sashimi đi?”
“Không được.” Anh cau mày, “Em quên lần trước ăn cua tương bị viêm dạ dày à?”
“Được rồi…” cô ỉu xìu rũ vai: “Vậy tuỳ anh, em cũng đâu biết cách ăn nào khác.”
Dù sao mục tiêu chính của đống hàu sống này… cũng không nằm ở bản thân cô.
Hạ Chước mím môi, xoay người vào bếp.
Quan Tinh Hòa mơ hồ nghe thấy anh đang gọi điện thoại cho ai đó, giọng trầm khàn.
Qua cánh cửa, tiếng nước sôi “ùng ục ục” vang lên nhè nhẹ.
Hạ Chước làm việc gì cũng rất thuần thục. Nửa tiếng sau, anh bưng ra một nồi lẩu nhỏ.
Quan Tinh Hòa nhấc nắp nồi, hương thơm đậm đà quyện giữa vị ngọt và mùi hải sản từ từ lan tỏa.
Nồi lẩu đỏ au, nước dùng từ thịt gà nhẹ nhàng kết hợp với vị tươi của hàu sống, điểm xuyết vài lát hành xanh, trông vô cùng hấp dẫn.
Cô nếm thử một thìa, vị tươi ngon tan ra trong khoang miệng, mùi hàu kết hợp với vị gà khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.
“Ngon thật đấy.” Đôi mắt cô híp lại vì mãn nguyện. “Giống lúc em bị bệnh, anh nấu cháo gà cho em ăn.”
“Ừm, anh làm theo công thức của dì.”
Quan Tinh Hòa chống tay, kéo dài giọng, “À à à ra là anh vừa gọi cho dì, hỏi bí quyết nấu hả?”
Bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần tắt, sao lấp lánh đã bắt đầu nhô lên trong màn đêm.
Trong không khí thoảng mùi hoa hoè ngọt ngào, ngay cả lời nói cũng như được phủ một lớp mật.
“Nhưng mà, em thấy anh nấu còn ngon hơn.”
Gương mặt điềm đạm của Hạ Chước hơi nhuộm ý cười, nơi tim như bị đ.â.m nhẹ một cái, ngứa ngáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ăn nhiều một chút.”
Anh định múc thêm cho cô thì bị ngăn lại.
Quan Tinh Hòa giữ cổ tay anh lại, nhẹ nhàng đẩy về phía mình:
“Anh cũng phải ăn nhiều một chút.”
Nam Cung Tư Uyển
Cô chọn một thìa đầy hàu sống bỏ vào bát của Hạ Chước.
Cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể:
“Ăn nhiều vào nha.”
Bổ dưỡng lắm đó.
Hạ Chước không nói gì, chỉ nghĩ cô ăn không nổi nữa nên cúi đầu lặng lẽ ăn hết sạch phần trong bát.
Ăn xong, Quan Tinh Hòa vào phòng luyện đàn.
Hạ Chước thì vào thư phòng xử lý công việc.
Bên cạnh bàn, điện thoại rung hai lần:
“Kế hoạch tôi gửi mail rồi, có thời gian thì xem qua nhé.”
Một công ty game nổi tiếng đang muốn hợp tác với công ty họ, Hạ Chước và Từ Doanh dạo gần đây vẫn đang xem xét tính khả thi của dự án này.
Anh bật máy tính, vừa mở trình duyệt, tay lập tức khựng lại.
Trong phần lịch sử tìm kiếm, hiện rõ mấy chữ lớn:
“Không đủ kéo dài thì phải làm sao bây giờ?”
Không khí như ngưng lại trong khoảnh khắc ấy.
Một giây… hai giây…
Sắc mặt Hạ Chước dần dần tái đi.
Anh đứng bật dậy, đúng lúc điện thoại trong túi rung lên hai lần.
“Alô.”
Từ Doanh nói từ đầu dây bên kia.
“Cậu mau xem cái kế hoạch đó đi, tôi phát hiện một điểm bất thường.”
“Giờ không rảnh.”
Hạ Chước nghiến răng, giọng hơi gắt.
“Để sau rồi nói.”
Anh cúp máy dứt khoát.
Phòng luyện đàn không có ai, Hạ Chước liền quay về mở cửa phòng ngủ.
Cô đang nằm yên trong chăn, có lẽ hôm nay quá mệt, ngủ rất say và sâu.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ đều đều của cô.
Khi ngủ, gương mặt Quan Tinh Hòa trở nên yên bình, hàng mi cong khẽ đổ bóng nhè nhẹ trên gò má, chẳng hiểu sao lại khiến ngọn lửa trong lòng Hạ Chước dần nguội đi.
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được mà cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nặng nề lên môi cô.
“Ưm…”
Cô trở mình, chỉ để lại cho Hạ Chước một bóng lưng, miệng còn lẩm bẩm như mơ:
“Muỗi… tránh ra.”
Hạ Chước dở khóc dở cười.
Anh thật sự không hiểu trong đầu cô chứa cái gì mà lúc nào cũng đầy những chuyện kỳ quặc như vậy.