Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 10



Bị xưởng trưởng điểm danh, Chủ nhiệm Chu chỉ có thể đứng ra, nhưng trên mặt rõ ràng là không phục.



"Bọn họ nói có gì sai? Giang Tâm Vãn một đứa con gái mới vào xưởng nửa năm, máy móc còn thao tác chưa thành thạo, dựa vào cái gì mà mọi chuyện tốt đều để cô ta hưởng?"



Thấy con cáo già này đích thân ra trận, tôi cười lạnh một tiếng, đứng lên trước mặt xưởng trưởng.



"Dựa vào cái gì? Tôi có thể làm tổ trưởng, đương nhiên là vì kỹ thuật của tôi giỏi."



Tôi còn chưa nói xong, bên dưới đã có nam công nhân ồn ào.



"Kỹ thuật gì giỏi, sợ không phải là trên giường... Ái ui, sao cô lại đánh người?"



Mắt tôi trừng trừng nhìn Hoàng Nhị Mao bị tôi dùng giày ném trúng: "Tôi không chỉ muốn đánh anh, tôi còn muốn đưa anh đến đồn cảnh sát, tố cáo anh tung tin đồn nhảm, ảnh hưởng đến sự đoàn kết sản xuất của xưởng dệt."



Tung tin đồn nhảm có thể không có gì, nhưng trong thời đại này, tất cả những gì ảnh hưởng đến đoàn kết sản xuất đều là tội nặng. Hoàng Nhị Mao lẩm bẩm hai tiếng rồi không lên tiếng nữa.



Tôi tiếp tục lớn tiếng nói với mọi người: "Mặc dù tôi mới vào xưởng nửa năm, nhưng tôi dám nói, trong xưởng này không ai hiểu rõ những chiếc máy dệt này hơn tôi. Dệt ra vải chất lượng tốt hơn, nhiều hơn, đây chính là lý do tôi có thể làm tổ trưởng."



"Thứ hai, tôi còn tìm tòi ra được một phương pháp có thể nâng cao hiệu suất sản xuất, một tháng nay thông qua thực nghiệm của tổ chúng tôi đã đạt được hiệu quả, xưởng trưởng dự định sẽ triển khai toàn xưởng, đây chính là thực lực để tôi có thể được bình chọn là cá nhân tiên tiến."



Chủ nhiệm Chu và đám nam công nhân dưới trướng ông ta không tin: "Chỉ cô thôi sao?"



"Chính là tôi, không phục thì hôm nay chúng ta liền so tài một trận. Tôi không giống như một số người, ngoài việc bôi nhọ vu khống bằng chuyện nam nữ ra thì không có bản lĩnh gì khác."



Câu cuối cùng tôi cố ý nhìn về phía Chủ nhiệm Chu.



Tôi đã nói đến nước này, xưởng trưởng lại rõ ràng là đứng về phía tôi, Chủ nhiệm Chu sắc mặt âm trầm nói mấy câu với những người kia, liền cử ba người ra.



Tôi thì chọn Lục Tiểu Mai và Vương Lan cùng tổ.



Nam công nhân trong xưởng phần lớn đều vừa lười vừa côn đồ, số người sống qua ngày chiếm đa số.



Mấy người hôm nay đến gây chuyện đều là những kẻ đầu gấu có tiếng trong xưởng, tôi căn bản không hề sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



18



Nữ công nhân trong xưởng xưa nay đều là nhóm người yếu thế, một mặt họ phải làm việc chăm chỉ kiếm tiền lương để củng cố địa vị của mình trong gia đình, tránh bị người ta nói là ăn không ngồi rồi. Mặt khác họ còn phải chăm sóc người già, trẻ nhỏ và chồng, chỉ vì một chữ "hiền thục".



Ở đây, danh tiếng của người phụ nữ chính là sinh mệnh thứ hai của cô ấy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Họ cẩn thận gìn giữ danh tiếng của mình, bởi vì chỉ cần một vết nhơ cũng có thể hủy hoại cô ấy.



Mà đàn ông thì cao cao tại thượng nắm giữ quyền bình phẩm danh tiếng của phụ nữ, cho dù bản thân hắn ta có là một kẻ khốn nạn danh tiếng thối nát đến đâu.



Đây cũng là lý do tại sao Chủ nhiệm Chu hết lần này đến lần khác gây sự với danh tiếng của tôi, nếu đổi lại là một cô gái cùng tuổi với tôi, hoặc là không chịu nổi mà gả cho một kẻ bắt nạt cô ấy, hoặc là dễ dàng kết liễu cuộc đời mình.



Đây là lần đầu tiên phụ nữ trong xưởng tuyên chiến trực diện với đàn ông.



Ngay cả những nữ công nhân có lập trường trung lập trong mắt cũng không giấu được sự kích động. Từ khi sinh ra họ đã bị gán cho thân phận thấp kém hơn đàn ông một bậc, và bị áp đặt xiềng xích phải phục vụ con trai, phục vụ chồng cả đời. Thực ra họ vẫn luôn không hiểu mình rốt cuộc kém ở chỗ nào, cứ như vậy theo dòng người mà bị lời nói và truyền thống sắp đặt như vậy.



Mặc dù trong số nam công nhân cũng có không ít người làm việc nghiêm túc, nhưng so với quy trình làm việc mà tôi đã đúc kết từ dây chuyền sản xuất của mấy chục năm sau, thì hiệu suất làm việc tùy tiện theo thói quen của họ rõ ràng là thấp hơn rất nhiều.





Một nam công nhân vì thấy chúng tôi vượt xa bọn họ, trong lúc hoảng loạn suýt chút nữa kẹp ngón tay vào máy, suýt chút nữa thành tai họa lớn.



Kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, đương nhiên là chúng tôi thắng.





Chủ nhiệm Chu và những người khác tự nhiên không còn gì để nói.



Sau chuyện này, nữ công nhân trong xưởng ngầm coi tôi là người đứng đầu, có chuyện gì đều đến tìm tôi bàn bạc.



Cuối năm, xưởng trưởng khi báo cáo ở sư đoàn, quy trình giảm thiểu công nhân bị thương và nâng cao hiệu suất làm việc mà tôi cung cấp đã được đánh giá cao, lãnh đạo sư đoàn yêu cầu triển khai toàn sư đoàn.



Tôi một bước trở thành nhân vật nổi tiếng được săn đón trong liên đội.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com