Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 9



Mấy người kia từ xa thấy tôi đến, vội vàng ra hiệu cho Vương Xuân Mai đừng nói nữa.



Trong mắt Vương Xuân Mai thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh liền ưỡn thẳng lưng.



"Sao nào, chuyện đã xảy ra rồi còn không cho người ta nói à."



"Tôi nói có một số người đúng là không biết tự lượng sức mình, đã thành đồ lăng loàn rồi còn không biết kín đáo, xem cô ta thể hiện kìa."



Tôi không muốn phí lời với cô ta, túm lấy cô ta từ trên ghế xuống, giẫm lên mặt đối phương trực tiếp chụp cho cô ta một cái mũ lớn.



"Nói, có phải cô và Sử Giang Anh là đồng bọn không? Bây giờ hắn ta vẫn chưa bị bắt, có phải là trốn ở nhà cô không?"



 

Vương Xuân Mai đang định chửi bới nghe tôi nói vậy, liền cuống lên: "Cô đừng nói bậy, tôi và Sử Giang Anh không có quan hệ gì hết."



Tôi dùng chân giẫm mạnh lên mặt cô ta mấy cái, đau đến mức cô ta kêu la thảm thiết.



"Lần trước chính là cô cấu kết với Sử Giang Anh tung tin đồn nhảm, bây giờ hắn ta g.i.ế.c người không thành, sợ tội bỏ trốn, cô lại giúp hắn ta bôi nhọ tôi trong xưởng, còn dám nói không có quan hệ gì với hắn ta? Hôm nay tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát, để cảnh sát tra hỏi cho kỹ."



Thời đại này, một chuyện nhỏ cũng có thể bị phán tội nặng, huống chi là g.i.ế.c người.



Vương Xuân Mai nghe tôi nói muốn đưa cô ta đến đồn cảnh sát liền hoảng sợ, chuyện này liên quan đến tội danh g.i.ế.c người, cho dù không có tội, vào đó cũng phải lột da, huống chi là con gái, sau này lấy chồng cũng là vấn đề.



"Đừng, đừng, cô đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, những chuyện này đều là do Chủ nhiệm Chu bảo tôi nói, không liên quan gì đến tôi hết."



Sau một hồi tra hỏi của tôi, Vương Xuân Mai lần này không giấu giếm nữa, nói ra chuyện Chủ nhiệm Chu bảo cô ta cố ý bôi nhọ danh tiếng của tôi trong xưởng.



Thấy cuối cùng không tra hỏi được gì mới, tôi mới thả cô ta ra.



Lúc này ánh mắt mấy chị em công nhân nhìn tôi đều mang theo vài phần sợ hãi, tôi không nói đi, một người cũng không dám rời đi.



Tôi nhân cơ hội nói ra chuyện Sử Giang Anh là có ý định g.i.ế.c người, không phải là muốn cưỡng h.i.ế.p tôi như các cô ấy suy đoán. Đương nhiên, tin hay không là chuyện của các cô ấy.



"Chuyện là như vậy, nếu sau này tôi còn nghe thấy ai trong xưởng bàn tán lung tung, thì sẽ áp giải đến đồn cảnh sát, nói là đồng bọn của Sử Giang Anh."



Sau khi thả Vương Xuân Mai và mấy người kia ra, 4 chị em công nhân kia muốn tiếp tục tập luyện nhưng tôi đã từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



17



Chủ nhiệm Chu là nhân viên kỳ cựu của xưởng, nghe nói khi xưởng mới thành lập đã đi theo Phó xưởng trưởng Lâm.



Bất luận tôi uy h.i.ế.p dụ dỗ thế nào, Vương Xuân Mai cũng không chịu giúp tôi làm nhân chứng tố cáo Chủ nhiệm Chu, tôi đành phải bỏ cuộc.



May mà hôm đó ra oai có tác dụng, mấy ngày sau không còn ai dám chỉ trỏ trước mặt tôi nữa.



Còn sau lưng, tôi mặc kệ bọn họ.



Lãnh đạo sư đoàn đến như đã hẹn, tiết mục "Phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời" mà chúng tôi biên đạo, bám sát tư tưởng chỉ đạo của Chủ tịch Mao, đã nhận được sự đánh giá cao của các lãnh đạo sư đoàn.



Trong đó có một nữ cán bộ hết lời khen ngợi tôi, và đề nghị chúng tôi cuối năm đến biểu diễn tại buổi tiệc mừng năm mới của sư đoàn.



Vì đã làm vẻ vang cho xưởng, tôi được đặc cách đề bạt làm tổ trưởng.



Cuối năm, lại vì tổ sản xuất do tôi phụ trách có tỷ lệ sự cố thấp nhất, chất lượng và sản lượng đều cao, nên được bình chọn là cá nhân tiên tiến.



Chủ nhiệm Chu đã lâu không xuất đầu lộ diện lần này đích thân nhảy ra, ông ta nói tôi vào xưởng chưa lâu, không có tư cách bình chọn.



Một số nhân viên kỳ cựu trong xưởng cũng nhảy ra liên danh đến trước cửa phòng làm việc của xưởng trưởng kháng nghị, nói là không công bằng.



"Giang Tâm Vãn chỉ là một đứa con gái mới vào làm chưa được nửa năm, dựa vào cái gì mà vừa làm tổ trưởng, vừa làm cá nhân tiên tiến?"



"Chỉ dựa vào việc cô ta dẫn mấy chị em lên sân khấu uốn éo mấy cái, hát mấy câu? Chuyện này quá trẻ con rồi!"



"Xưởng trưởng, ông không phải là bị con bé này mê hoặc rồi chứ?"



"Con bé Giang Tâm Vãn này ghê gớm lắm, xưởng trưởng ông tuổi đã cao có lẽ không chịu nổi đâu?"



Thấy người bên ngoài càng nói càng quá đáng, xưởng trưởng đẩy cửa ra, giận dữ quát:



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mấy câu vừa rồi là ai nói, đứng ra đây cho tôi! Vu khống đến cả tôi rồi, Chu Thụ Lâm, ông chính là chỉnh đốn tác phong của xưởng như vậy sao?"



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com