Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 11



19



Lục Cảnh Hiên đã lâu không xuất hiện trước mặt tôi chặn tôi ở đầu ruộng.



"Tâm Vãn, anh hối hận rồi."



Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, tôi thầm nghĩ nếu đánh thêm một dấu bàn tay nữa thì nhìn sẽ thuận mắt hơn nhiều.



Đáng tiếc, vì trước đây thường xuyên bị tôi đánh, nên bây giờ Lục Cảnh Hiên giữ một khoảng cách tế nhị với tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi ngẩng đầu nhìn đối phương: "Đồng chí Lục, xin hãy chú ý thân phận của anh, bây giờ anh đã là người có vợ rồi."



Trong mắt Lục Cảnh Hiên thoáng qua vẻ đau khổ, một tay ôm n.g.ự.c không nhịn được lùi lại một bước.



"Đúng vậy, anh đã kết hôn rồi."



Lười để ý đến tên ngốc này, tôi bước sang một bên định rời đi.



Lục Cảnh Hiên lại túm lấy cánh tay tôi, trong mắt đầy vẻ dằn vặt.



"Nhưng tại sao, trong lòng anh vẫn luôn có một giọng nói mách bảo rằng, vợ anh lẽ ra phải là em."



Gạt tay đối phương ra, tôi nghiêm khắc cảnh cáo hắn: "Đồng chí Lục, làm thế nào để làm một người thầy chắc là không cần tôi phải dạy anh chứ? Chuyện này nếu có lần sau, thì chức giáo viên này của anh tôi thấy cũng không cần làm nữa đâu."



Xa xa nhìn thấy chúng tôi, Cố An Lăng chạy tới, che chắn cho tôi ở phía sau, nói với Lục Cảnh Hiên vẫn còn vẻ không cam lòng trong mắt: "Tôi nghe nói mẹ anh bị ngã ở đầu ruộng, anh mau về xem đi."



Nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hiên chạy về nhà, tôi nhớ ra, kiếp trước, mẹ Lục chính là thời gian này bị ngã liệt giường.



"Người ta đi xa rồi, còn nhìn."



Giọng nói không giấu được vẻ ghen tuông của Cố An Lăng bên cạnh khiến tôi bật cười, anh chàng này, sao cái gì cũng ghen được vậy.



Thật lòng mà nói, tôi đã bắt đầu có thiện cảm với Cố An Lăng. Tôi thẳng thắn nói rằng mình vẫn chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân, anh ấy nói sẽ đợi tôi, đợi đến ngày tôi nghĩ thông suốt.



20

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Cùng với việc mẹ Lục bị liệt, tiếng cãi vã ở nhà bên cạnh không ngừng, nhưng phần lớn là tiếng khóc kìm nén của một người phụ nữ.



Đóa hoa của liên đội năm nào, chưa đầy một năm sau khi kết hôn đã sớm tàn úa.



Nhớ lại kiếp trước, Chu Mạn Hương thay thế suất của tôi vào xưởng dệt, nhờ dung mạo xuất sắc và quan hệ họ hàng với Chủ nhiệm Chu, rất nhanh đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong xưởng.



Dưới sự mai mối của Chủ nhiệm Chu, Chu Mạn Hương đã kết hôn với con trai của một vị lãnh đạo nào đó trong đoàn.



Lúc đó tôi bị mẹ Lục hành hạ đến tiều tụy, tâm lý u uất, từng than thở với Lục Cảnh Hiên rằng nếu suất vào xưởng không nhường cho Chu Mạn Hương, thì mẹ chồng có lẽ đã không khắc nghiệt với tôi như vậy.



Lúc đó Lục Cảnh Hiên đã mắng tôi té tát, hắn nói tôi là nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù không có chuyện suất vào xưởng, thì tôi và Chu Mạn Hương cũng là mây và bùn, bảo tôi thay vì nghĩ những chuyện này, thì nên nghĩ cách chăm sóc mẹ Lục cho tốt, làm tròn đạo hiếu của một người con dâu.



Cũng chính lúc đó tôi mới biết, Lục Cảnh Hiên đã từng thầm mến Chu Mạn Hương.



Chu Mạn Hương là hoa khôi của lớp chúng tôi, nam sinh thầm mến cô ấy trong trường không ít, chỉ là không ngờ trong số những người này lại có cả Lục Cảnh Hiên. Tôi vẫn luôn cho rằng tôi và hắn là thanh mai trúc mã, không ngờ mình chỉ là lựa chọn khi hắn không có lựa chọn khác.



Bây giờ nhà bên cạnh đang xảy ra một màn tương tự như kiếp trước.



Chu Mạn Hương oán trách mẹ Lục không thông cảm cho cô ấy, Lục Cảnh Hiên coi thường cô ấy, cô ấy nói nếu mình cũng có một công việc, thì ở nhà có lẽ sẽ không bị coi thường như vậy.



Giọng nói của Lục Cảnh Hiên truyền rõ ràng từ bức tường sân nhà bên cạnh sang.



"Với cái thành tích đó của cô, còn muốn so với Tâm Vãn? Cho dù có đưa suất vào xưởng dệt cho cô, thì cô có thể giống như Tâm Vãn, chỉ trong vòng hơn một năm đã trở thành chủ nhiệm phân xưởng không?"



"Thay vì suốt ngày nghĩ những chuyện vớ vẩn, thì chi bằng nghĩ cách chăm sóc mẹ tôi cho tốt. Một mình tôi làm việc vất vả bên ngoài có dễ dàng gì không? Lại còn suốt ngày lấy những chuyện này ra làm phiền tôi, tôi thấy cô là quá rảnh rỗi rồi."



Cho nên, người đàn ông này bất luận là cưới hoa hồng trắng hay hoa hồng đỏ, thì vào khoảnh khắc hắn ta có được, giá trị của người phụ nữ đã không còn tồn tại, cho dù có, thì cũng không thể tính là của bản thân người phụ nữ đó, mà là giá trị gia tăng của người đàn ông.



Phụ nữ trong hôn nhân rất khó được coi là một cá thể độc lập.



Họ trở thành vợ của ai đó, mẹ của ai đó, con dâu nhà ai đó, duy chỉ có không thể là chính mình.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com