Mùa xuân năm sau, đội quân nữ của xưởng dệt do tôi lãnh đạo đã trở thành tấm gương điển hình của sư đoàn, tôi trở thành cá nhân tiên tiến và người lao động kiểu mẫu của sư bộ năm đó.
Do tôi tích cực thúc đẩy cải cách phụ nữ trong xưởng của chúng tôi, tôi còn kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm phụ nữ của liên đội.
Ngày đầu tiên tôi nhậm chức, chính là mở một phòng dành cho mẹ và bé trong xưởng, để các nữ công nhân đang cho con b.ú có thể cho con b.ú trong thời gian làm việc.
Lúc này không có tủ lạnh, không thể trữ sữa vắt ra, nữ công nhân ở gần thì nhiều nhất là tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy về nhà cho con b.ú một chuyến, nhà ở xa thì chỉ có thể vắt sữa ra bỏ đi khi căng tức khó chịu.
Trước đây điều kiện trong xưởng còn sơ sài, nữ công nhân đang cho con b.ú làm những việc này vừa không vệ sinh vừa bất tiện, lại thường xuyên thu hút ánh nhìn không có ý tốt của một số nam giới.
Biện pháp này của tôi đã nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của nữ công nhân trong xưởng.
Có người ủng hộ thì có người phản đối, Chủ nhiệm Chu dẫn đầu nói tôi đây là đang làm đặc biệt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi đáp trả ông ta, nếu ông ta có thể kéo con dâu mình vào xưởng, mỗi ngày cho con b.ú trước mặt đám đàn ông lớn nhỏ này, thì tôi sẽ hủy bỏ phòng dành cho mẹ và bé này.
Ngày hôm sau Lục Cảnh Hiên đột nhiên tìm đến tôi, hắn nói tôi quá không biết cách làm người, đắc tội Chủ nhiệm Chu đến chết.
Tôi nói nếu ông ta bị tôi đắc tội một chút mà tức chết, thì chỉ có thể nói là ông ta mệnh bạc.
Lục Cảnh Hiên mắng tôi không biết tốt xấu, nói tôi đắc tội với nhân vật lớn sau này c.h.ế.t cũng không biết c.h.ế.t như thế nào.
Có phòng dành cho mẹ và bé rồi, dưới sự ủng hộ của xưởng trưởng, tôi còn mở cả nhà trẻ.
Thực ra chính là trên cơ sở phòng dành cho mẹ và bé, lại tìm thêm hai người phụ nữ trong liên đội làm việc nhanh nhẹn, sạch sẽ, thích chăm sóc trẻ con giúp công nhân trong xưởng trông nom những đứa trẻ chưa đến tuổi đi học.
Việc này không chỉ có nữ công nhân được hưởng lợi, do đó không ít nam công nhân cũng ủng hộ, cho dù Chủ nhiệm Chu muốn bắt bẻ cũng không nói được gì.
22
Công việc trong xưởng vừa đâu vào đấy, thì công việc Chủ nhiệm phụ nữ của tôi lại bận rộn lên.
Lúc này nhà nước bắt đầu khuyến khích kế hoạch hóa gia đình, rất nhiều người vì muốn sinh con trai, hoặc là lén lút đem con gái mới sinh cho người khác hoặc dìm chết, hoặc là trốn đi khắp nơi đợi sinh xong rồi mới quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài giờ làm việc, tôi dẫn các cán bộ phụ nữ trong liên đội đi khắp nơi tuyên truyền sinh con trai con gái đều như nhau.
Chỉ là tư tưởng của thế hệ trước đã ăn sâu, hiệu quả không lớn.
Chỉ có một nữ công nhân trong xưởng của tôi chịu ảnh hưởng của tôi tương đối lớn, có một nữ công nhân tên là Dương Hòe Hoa sau khi sinh con gái xong đã vì kiên quyết không sinh đứa thứ hai mà nảy sinh mâu thuẫn với người nhà.
Tôi đã đích thân đến thăm hỏi mấy lần, mới thuyết phục được mẹ chồng của đối phương.
Thực ra tôi hiểu, Dương Hòe Hoa có thể cứng rắn như vậy là vì chị ấy là công nhân của xưởng chúng tôi, đãi ngộ tốt, nên ở nhà chồng mới có thể tự tin mà sống theo ý mình.
Chứ những người phụ nữ khác đâu có được may mắn như vậy.
Tôi quyết định tìm cách sắp xếp công việc cho phụ nữ trong liên đội.
Công việc trong xưởng thì "một củ cải một cái hố", cho dù có người nghỉ thì cũng là người nhà của họ vào thay, căn bản không đến lượt người bình thường.
Lúc này, xưởng dệt Hồng Tâm đều sản xuất cọc sợi và vải vóc để cung cấp cho các xưởng may mặc ở miền Nam.
Quần áo chúng tôi mua ở đây đều là từ miền Nam vận chuyển đến, đi đi về về như vậy làm tăng thêm không ít chi phí.
Theo đề nghị của tôi, xưởng trưởng đồng ý mở thí điểm xưởng may mặc.
Chúng tôi mời một vài thợ may lâu năm, có kinh nghiệm trong đoàn, tham khảo một vài mẫu mã đang thịnh hành ở miền Nam để làm mẫu, lại tuyển thêm một nhóm nữ công nhân có kinh nghiệm may vá, sau một tháng mày mò và phối hợp, lô áo sơ mi đầu tiên do xưởng Hồng Tâm sản xuất đã ra lò.
Ban đầu, chúng tôi chỉ sản xuất thử nghiệm, số lượng không nhiều, cùng với quần áo may sẵn từ miền Nam bày bán ở trung tâm thương mại của đoàn.
Vì chất lượng tốt, giá cả phải chăng, kiểu dáng giống nhau, những chiếc áo sơ mi này nhanh chóng bán hết sạch.
Tham khảo kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi nghĩ ra một cái tên thương hiệu cho áo sơ mi của xưởng Hồng Tâm là "Xảo Nương".
Chỉ trong vòng hai năm, nhờ kiểu dáng mới lạ, giá cả hợp lý, quần áo may sẵn của thương hiệu "Xảo Nương" không chỉ nổi tiếng khắp đoàn, mà còn bán chạy trên toàn quốc.
Xưởng trưởng mấy lần muốn đề bạt tôi lên làm phó xưởng trưởng, nhưng đều bị Phó xưởng trưởng Lâm và Chủ nhiệm Chu lấy lý do tôi còn quá ít kinh nghiệm để ngăn lại.