Không Còn Đường Quay Lại

Chương 9



13 

 

Khi bố mẹ chồng gọi điện cho tôi, tôi vừa được đẩy từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh. 

 

Biết tôi bị thương đang nằm viện, họ lập tức từ ga tàu chạy thẳng tới. 

 

Nhìn đôi mắt tôi sưng đỏ, gương mặt tái nhợt, giọng mẹ chồng run rẩy hỏi: 

 

“Đứa bé… đứa bé không phải là…” 

 

Tôi yếu ớt nằm trên giường, bật khóc nức nở: 

 

“Bố… mẹ… con của con mất rồi!” 

 

“Bác sĩ nói, nếu con được đưa đến sớm hơn năm phút thôi thì có thể giữ được đứa bé… 

 

“Vậy mà chiếc xe cứu thương đầu tiên lại bị người ta giành mất. 

 

“Họ cướp đi xe cứu thương… Cướp đi thời gian cứu mạng con của con!” 

 

Bố chồng tôi mắt đỏ ngầu, gào lên giận dữ: 

 

“Ai? Là ai hại c.h.ế.t cháu trai tôi! Tôi sẽ bắt họ đền mạng!” 

 

Tôi xúc động quá mức, khóc đến mức ngất đi. 

 

Chuyện sau đó, là do y tá kể lại cho tôi nghe. 

 

Bố mẹ chồng tôi sau khi hỏi rõ đầu đuôi, đã lao thẳng đến phòng bệnh của Thẩm Nhu. 

 

Lúc đó Từ Sâm không có mặt, đang ra ngoài mua đồ ăn cho mẹ con cô ta. 

 

Khi anh ôm hộp bánh chẻo quay lại, trước mắt anh là cảnh tượng bố mẹ mình đang đè Thẩm Nhu xuống đất, không ngừng tát vào mặt cô ta, không ai ngăn nổi. 

 

Thẩm Nhu không thể động đậy, gương mặt sưng vù biến dạng, miệng phát ra những tiếng kêu gào đứt quãng. 

 

Mẹ chồng tôi ngẩng đầu, nhìn thấy con trai đang đứng c.h.ế.t lặng ở cửa, lập tức òa lên khóc như xé gan xé ruột: 

 

“Con trai à! Chính con của người đàn bà này đã cướp mất xe cứu thương của vợ con! Con trai của con… mất rồi đó!” 

 

Từ Sâm trợn tròn mắt, bát bánh chẻo trong tay rơi xuống. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Những chiếc bánh nóng hổi lăn lóc đầy sàn.

 

14 

 

Khi tôi đang nằm mê man trên giường bệnh, bố mẹ chồng biết được người đã chặn xe cứu thương… lại chính là con trai mình. 

 

Họ đã tát Từ Sâm mấy cái thật mạnh, rồi ngửa mặt lên thở dài não nề: 

 

“Ôi cái số mệnh này—” 

 

Trong nỗi đau khôn xiết, họ bàn bạc với nhau và quyết định: 

 

Tuyệt đối không thể để tôi biết chuyện này. 

 

Bởi vì nếu biết… chắc chắn tôi sẽ hận anh ta đến thấu xương. 

 

Vì vậy, khi tôi tỉnh dậy, nhìn thấy Từ Sâm với vẻ mặt mờ mịt, nước mắt lưng tròng nói rằng không bảo vệ được đứa bé, anh chỉ có thể đau đớn và hổ thẹn, quỳ gối nửa người xuống sàn, lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt nóng hổi. 

 

Sau vài ngày nằm viện, tôi về nhà dưỡng bệnh. 

 

Bố mẹ chồng đầy mong đợi mà đến, rồi trong đau khổ tột cùng mà rời đi. 

 

Lúc họ đi, ánh mắt đầy thương xót nhìn tôi: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Nếu nhà họ Từ thật sự phải tuyệt hậu, thì đó là điều không ai thay đổi được. Chỉ là… con phải chịu uất ức rồi.” 

 

Trong suốt một tháng sau đó, Từ Sâm chăm sóc tôi vô cùng chu đáo. 

 

Vốn bận rộn công việc, anh đã dành toàn bộ thời gian ngoài giờ làm để ở bên tôi, chăm sóc còn tận tâm hơn cả giai đoạn ở cữ thực sự. 

 

Phần lớn thời gian, tôi nằm trên giường, ăn những bữa cơm cữ do chính tay anh nấu, hoặc là ngồi xem ‘Tuyển tập Mao Trạch Đông’.

 

Trong khi anh ấy ngày càng gầy đi, tôi dần dần hồi phục. 

 

Lãnh đạo đơn vị và đại diện Hội Liên hiệp Phụ nữ đều đến thăm tôi. 

 

Tôi bị tai nạn trong lúc đi họp công việc, vào giờ làm – được tính là tai nạn lao động. 

 

Người đứng đầu đơn vị là một nữ lãnh đạo, bà rất thấu hiểu với hoàn cảnh của tôi. 

 

Bà đứng bên giường bệnh, dịu dàng an ủi: 

 

“Quan Tình, chuyện công việc em đừng lo lắng gì cả, cứ an tâm nghỉ ngơi. Toàn thể đơn vị đều ghi nhận thái độ làm việc và tinh thần trách nhiệm của em. Lần bình chọn cuối năm nay, em có số phiếu cao nhất.” 

 

Tôi lộ vẻ xúc động: 

 

“Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn các đồng nghiệp. Sau này trong công việc, em nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi.” 

 

“Cố gắng dưỡng sức thật tốt, sau này nhất định sẽ còn nhiều cơ hội để em thể hiện năng lực của mình.” 

 

Sau khi nữ lãnh đạo và mọi người rời đi, tôi dựa vào đầu giường, nhắm mắt trầm tư suy nghĩ. 

 

Từ Sâm bước vào, dịu giọng hỏi tôi: 

 

“Tình Tình, hôm nay em muốn uống canh gì?” 

 

Tôi mở mắt ra, nghĩ một chút: 

 

“Canh sườn hầm củ sen đi.” 

 

“Được, anh sẽ ra chợ mua đồ tươi ngay!” 

 

Nhìn bóng dáng Từ Sâm khuất dần sau cánh cửa, tôi cầm lấy quyển ‘Tuyển tập Mao Trạch Đông’ ở đầu giường, đọc từng chữ một trong phần ghi chú: 

 

“Phải phát huy đầy đủ tính chủ động của bản thân, phá vỡ mọi chướng ngại trên con đường tiến lên.” 

 

“Biến yếu thành mạnh.” 

 

“Chuyển điều kiện bất lợi thành điều kiện có lợi.”

 

15 

 

Khi sức khỏe tôi gần như hồi phục hoàn toàn, Thành Hổ dẫn Thẩm Nhu đến thăm tôi. 

 

Tôi tỏ ra thân thiện và dịu dàng với Thẩm Nhu. 

 

Nhưng khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta lại tránh né. 

 

Khi nói chuyện, tôi liếc mắt một cái, ánh nhìn dừng lại ở cổ tay cô ta. 

 

“Thẩm Nhu, chiếc vòng vàng này của cô đẹp thật đấy, chắc là đắt tiền lắm nhỉ?” 

 

Thành Hổ hừ một tiếng: 

 

“Cô ta lấy đâu ra tiền mua vàng thật, là mua đồ giả ở mấy cái sạp ngoài đường ấy, không đáng tiền đâu.” 

 

Thẩm Nhu thoáng hoảng hốt, vội vàng gật đầu liên tục: 

 

“Phải, phải đó, chỉ vài chục đồng thôi, tôi thấy lấp lánh nên mua về đeo chơi ấy mà.” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com