Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 133:



 

Lục Ngọc đã sớm ngâm miến.

 

Chị ba Phó chưa từng nghe qua loại nhân này, nhưng nước miếng bất giác ứa ra.

 

Muốn làm phụ Lục Ngọc nhưng cô vô cùng nhanh nhẹn, chẳng cần đến chị ta động tay động chân. Một mình cô cắt cải trắng thành hai khúc, sau khi rải muối lên, đè một hòn đá lớn để nén lại.

 

Chị ba Phó cảm thán: “Cũng không biết nhà chúng ta có được cái phúc ba đời mới cưới được cô em dâu như em về, bây giờ thằng ba nhà chị cứ mong ngóng mãi đến phiên em nấu cơm đấy thôi.”

 

Lục Ngọc nấu cơm đã nổi tiếng gần xa ở nhà họ Phó. Cho dù là làm đại một món xoàng xĩnh cũng ngon hơn họ làm gấp bội phần.

 

Cứ đến ngày Lục Ngọc nấu cơm, cứ bốn ngày một lần, cả nhà ai nấy đều hớn hở, vui như mở hội. Chỉ có điều mẹ chồng Tiêu Thái Liên có phần bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm rỉ tai mấy cô con dâu, không muốn để Lục Ngọc tiếp tục đảm đương việc bếp núc nữa.

 

Bà ấy tính toán, hễ Lục Ngọc vào bếp là lương thực hao hụt nhanh chóng mặt, cả nhà ai cũng chỉ đợi đến ngày cô ấy nấu mới được một bữa ăn đã miệng, tẩm bổ cho thỏa thuê.

 

Lời mẹ chồng nói ra, mấy cô con dâu không tiện đáp lại, chỉ đành quay về than thở với chồng. Lần lượt các con trai liền tìm gặp Tiêu Thái Liên, giãi bày rằng giờ việc đồng áng bận rộn, người đã mệt mỏi rã rời, ngày thường ăn uống chẳng đã bụng, chỉ mong đến bữa cơm do Lục Ngọc nấu để bồi bổ sức lực.

 

Nếu ngay cả chút niềm vui nho nhỏ này cũng bị tước đoạt, bọn họ thà không làm còn hơn.

 

Chị Ba Phó kể lại câu chuyện ấy như một chuyện tiếu lâm, còn thuật lại nguyên văn lời của mẹ chồng cho Lục Ngọc nghe: "Nếu không có con Lục Ngọc, các người không ăn cơm nữa chắc? Chiều riết sinh tật à?"

 

Mấy anh em nhà họ Phó tranh luận kịch liệt, nói rằng bây giờ nhờ làm cổ vịt mà trong nhà cũng có đồng ra đồng vào, ăn uống tuy có phần dư dả hơn trước nhưng tuyệt nhiên không lãng phí, hà cớ gì lại không được chứ?

 

Người nhà họ Phó vốn hiếu thuận, thường ngày Tiêu Thái Liên nói một là một, hiếm khi có ai dám cãi lời, nhưng riêng chuyện Lục Ngọc nấu ăn, họ kiên quyết giữ vững lập trường, không nhường nửa bước.

 

Chị Ba Phó nhìn Lục Ngọc nấu ăn, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi. Phàm là người nhà họ Phó, nấu nướng cũng chỉ để đối phó qua bữa, chẳng ai có bụng dạ thong dong mà bày vẽ những món ngon cho cả nhà. Chỉ có Lục Ngọc còn có tâm tư đó.

 

Ví như món há cảo này, họ tuyệt đối không đời nào chịu làm. Cả nhà đông người như vậy, phải nhào bột nặn biết bao nhiêu cái chứ!

 

Mọi người vẫn thường nói con dâu mới về nhà ít nhiều cũng phải chịu chút tủi phận, nhưng ở nhà họ Phó thì chẳng ai dám làm khó dễ Lục Ngọc cả, dỗ dành còn không kịp nữa là!

 

Ai nấy đều chỉ mong Lục Ngọc trổ tài nấu những món ngon để cải thiện bữa ăn, làm cho cuộc sống thêm phần thi vị.

 

Nhờ tài nấu nướng ấy mà mối quan hệ giữa Lục Ngọc và cả nhà trở nên vô cùng khăng khít. Người ngoài khi hỏi han về Lục Ngọc, bất kể hỏi ai cũng đều nhận được những lời khen ngợi không ngớt. Tiếng tăm của cô ở trong thôn giờ đây ngày một vang lừng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phạm Khắc Hiếu

 

Điều này khiến bao người thèm thuồng đỏ mắt, mấy thím trong thôn lại càng thêm hối hận. Ban đầu ai cũng chê bai Lục Ngọc gầy gò yếu ớt không thể ra đồng, lúc chọn con dâu đã bỏ qua cô, để giờ đây nhà họ Phó được dịp nhặt hời.

 

Người nhà họ Phó cũng thật "xấu tính". Trong thời buổi này, bữa cơm của mọi nhà thường chỉ đạm bạc, thiếu thốn dầu mỡ. Thế mà hễ Lục Ngọc nấu món gì ngon, họ liền bắt đầu đem ra khoe khoang, trêu tức bà con lối xóm.

 

Người trong thôn thấy khó chịu ra mặt trước sự đắc ý của nhà họ, nhưng đồng thời lại nôn nóng muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc đã nấu món gì mà ngon đến vậy.

 

Sau nhiều lời bàn tán của nhà họ Phó, dân làng bắt đầu kiến nghị với trưởng thôn, muốn Lục Ngọc nấu cơm cho tất cả mọi người cùng thưởng thức. Nhưng trưởng thôn đã bác bỏ đề xuất này, bởi lương thực trong thôn làm gì có dư dả, nấu nướng cầu kỳ như thế để làm gì chứ?

 

Lục Ngọc nghe chị Ba Phó nói vậy, cũng cười tủm tỉm đáp lời: “Nếu mọi người thích, ngày mai em sẽ làm nhiều một chút là được thôi.”

 

“Được!” Chị Ba Phó mừng rỡ khôn xiết. Chị ấy vốn là người miệng rộng, có chuyện gì cũng chẳng giữ kín được. Lục Ngọc vừa mới nói ngày mai sẽ nấu, chị ấy đã ra ngoài dạo một vòng, chỉ chốc lát sau đã nửa thôn đều biết tin ngày mai Lục Ngọc sẽ gói há cảo cho người nhà ăn.

 

Người trong thôn nghe vậy, ai nấy đều thèm thuồng ra mặt.

 

“Quả nhiên vẫn là thanh niên bây giờ biết cách ăn uống!”

 

“Nói gì vậy, món ngon thì ai mà chẳng biết ăn chứ. Chẳng qua là chúng ta không nỡ bỏ bột mì với thịt ra thôi!”

 

“Tôi cũng thèm há cảo quá, đã nửa năm nay chưa được ăn rồi.”

 

“Thèm thì cứ thèm đi, giờ bột mì trắng tinh có giá nào, đã gần năm hào một cân rồi đấy!”

 

Mấy thím xúm lại nói chuyện rôm rả, nhưng những người khác chưa từng được ăn há cảo bao giờ, chỉ nghe thấy hai chữ ấy thôi cũng đã chảy nước miếng ra rồi.

 

“Vẫn là Phó Cầm Duy có phúc!” Cánh đàn ông trong thôn ganh tị không thôi. Lục Ngọc vừa xinh đẹp, lại có đôi tay khéo léo như vậy, ông trời đúng là quá thiên vị cho thằng Duy rồi!

 

Chị Ba Phó nghe người khác khen Lục Ngọc, còn vui hơn cả cô em dâu. Sau khi dạo một vòng, bỗng nhiên từ xa chị nhìn thấy một bóng người, bèn hỏi: “Kìa, đó chẳng phải Lâm Hâm sao?”

 

Dân làng đều ngẩng đầu nhìn theo hướng đó, xì xào bàn tán: “Thật sự là cậu ta, sao giờ lại vác mặt về đây?”

 

Lâm Hâm là em trai ruột của thím Lục, năm đó vì đánh người mà phải bóc lịch mấy năm trong trại cải tạo. Sau khi ra tù, hắn biệt xứ biệt tăm, sau này nghe đâu cũng làm ăn được chút đỉnh, tiền nong rủng rỉnh hơn xưa.